“Có những nỗi đau, trải qua một lần, đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn nhớ.
Có những con người, lướt qua nhau một lần, nhưng suốt đời chẳng thể quên.
Khổ đau và tiếc nuối của những năm tháng cũ, không thể nào nhạt dần theo thời gian, trừ khi ta gặp được một tình yêu mới.”
***
“Cậu hãy viết một lá thư tình theo kiểu văn vẻ cho tớ xem!”.
An Hạ Dao cầm bút, để trống phần xưng hô đầu thư, sột soạt viết trên giấy: “Xong.”
“Nhanh thế sao?” một hàng chữ nổi bật đập vào mắt: “Tôi muốn hỏi thế gian, tình là gì mà lại khiến người ta suốt đời gắn bó bên nhau? Cô bé, tôi đã yêu em, hãy làm bạn gái tôi nhé!”
“Có quá ngắn gọn không?”. Trí Viễn hỏi
Hạ Dao vội lắc đầu: “Mình thấy rất tốt, chủ đề rõ ràng, thái độ đứng đắn, vừa đọc là thấy ngay.”
“Liệu người ta có chấp nhận không?”. Trí Viễn chau mày, nhìn lên lá thư, hỏi bâng quơ.
“Có chứ”
“Khẳng định như vậy chứ? Nhất định chứ?”. Diệp Trí Viễn không yên tâm, hỏi: “Nếu chẳng may người ấy không chấp nhận mà từ chối thì làm thế nào?”.
“Sao như thế được?” An Hạ Dao nói với vẻ đầy tự tin: “Với một người như cậu, thì chẳng cần bất cứ lá thư tình nào, chỉ cần ngoắc tay một cái là tất cả những giống cái sẽ lao ngay đến thôi!”.
Diệp Trí Viễn chớp đôi mắt đen, ngoắc tay về phía An Hạ Dao.
An Hạ Dao tròn mắt, “Làm gì thế?”
“Kìa, Em gái nắn răng. Không lẽ, cậu không phải là giống cái? Nếu không thì sao lại không lao đến?”. Trí Viễn nói câu này với vẻ rất nghiêm trang.
Bị đùa như vậy, khuôn mặt xinh xắn của Hạ Dao đỏ bừng, giận dữ nói: “Diệp Trí Viễn, Rỗi hơi quá nhỉ!”
Diệp Trí Viễn vớ lấy chiếc bút, viết lên chỗ An Hạ Dao để trống đầu thư ba từ: Gửi Em gái nắn răng, rồi ký tên Ngốc điểm 0 rất bay bướm ở cuối thư, sau đó huých An Hạ Dao, và đặt lá thư lên trước mặt cô.
“Em gái nắn răng, thư tình cho em đây!”
Mời bạn đón đọc.