"…Tịnh Ngôn đặt sách xuống. Nắm tay vợ, bàn tay nàng lạnh buốt.
– Hình như em có điều gì muốn hỏi, phải không? Tịnh Ngôn lấy bút ra khỏi. Y Y có vẻ ngượng ngùng. Nàng bẽn lẽn với nụ cười.
– Em đã có thai!
– Gì?
Tịnh Ngôn giật mình. Có cái gì lạnh buốt nơi cột sống.
– Em… hy vọng là lần này sẽ có một đứa con bình thường.
Tịnh Ngôn ngẩn ra, Y Y thăm dò.
– Sao? Anh… không muốn à? Sao anh lại có vẻ không vui vậy?
Tịnh Ngôn chụp lấy bút, viết nhanh.
– Có ai biết chuyện em có thai không?
– Dạ không, chỉ có một mình anh biết thôi.
– Thế thai đã được mấy tháng rồi.
– Dạ gần ba tháng.
Tịnh Ngôn ngẩn ra nhìn vợ. Đầu óc căng thẳng. Cái ám ảnh khủng khiếp như chiếc máy chém lúc nào cũng lửng lơ trước mặt Ngôn. Cấn thai! Cái bào thai này thế nào? Tám mươi phần trăm rồi nó sẽ lại là một đứa bé câm điếc. Tịnh Ngôn rùng mình. Mà nếu nó có bình thường đi thì… Thế hệ sau của nó ra sao? Tịnh Ngôn nhớ lại một quyển sách thường thức khoa học của Tây phương mà chàng đã có dịp đọc. Quyển di truyền học. Sự lai giống và di truyền. Hôn phối giữa chàng và Y Y nếu sự giao phối kia tạo ra trứng có tính cách di truyền thì… Đứa bé mà Y Y sắp sinh nếu có bình thường, thì thế hệ kế tiếp chưa hẳn là giống cha. Nếu nó giống mẹ thì sao?…".
Mời bạn đón đọc.