Giữa thuở thái bình thịnh thế, hoàng đế tình cờ gặp một vị thám hoa nho nhỏ.
Dung mạo nhàn nhạt, tài đức cũng bình phàm, chẳng biết vì đâu lại để tâm, rồi đem lòng thương mến.
Có đôi khi, khiến người ta động lòng không nhất thiết phải là một tình yêu đến hủy thiên diệt địa hay ái hận triền miên. Mà chỉ như một khúc đồng dao trong vắt, lanh lảnh vang lên giữa ruộng hoa xuân khiến lòng người cũng như được an yên thanh thản.
Đó chỉ là những chuyến du săn, cùng nhau tự tại ngồi trên trảng cỏ mượt ngắm sao trời, hay cùng ở dưới một mái hiên nghe tiếng phong linh nhẹ đưa theo gió.
Đó còn là đêm Nguyên Tiêu ngoảnh đầu đưa mắt kiếm tìm, rồi bỗng thấy bóng dáng người kia đứng bên đèn hoa đã gần tắt.
Nhẹ nhàng như thế, tình yêu đi vào lòng họ cứ tự nhiên như mưa rơi trên cánh sen, đọng lại dưới nắng sáng trong như ngọc, để rồi lưu luyến cả một đời…
Ruộng xuân hoa vàng nở,
Dừng chân, lòng ngẩn ngơ,
Có hay nơi xa ấy,
Người thương đang ngóng chờ…
Mời bạn đón đọc.