Lưỡi
Tình yêu là gì? Là kim cương với người này, vàng ngọc với người khác, âm nhạc với người khác nữa. Còn với đầu bếp như Won, tình yêu nhạy cảm như măng tây, quý giá như nấm truyp.
Dù là gì, tình yêu cũng là thứ mọi người đều khao khát nhưng chẳng ai tự làm ra được.
Tình yêu bỏ đi mang theo khỏi Won tiếng tăm, tiền tài, lòng ham sống, thậm chí cả vị giác. Cô nằm trong bóng tối mịt mùng, xương sườn nhô cả lên. Nhớ anh. Nhớ tà dương rực rỡ và rắn chắc như pha lê khi hai người vui đùa trong vườn nhà hạnh phúc. Nhớ ngày dông gió trên giường, như sên trong mưa họ cảm nhận ở nhau những tua ẩm ướt. Nhớ cả lúc cô đem từ bếp lên đủ mọi món ăn kích thích cơn đói của anh đối với mình.
Lưỡi là những tâm tưởng miên man và đầy nhục cảm, của một phụ nữ không bao giờ đi qua được nỗi buồn của mình. Để khỏi luẩn quẩn mãi giữa hỗn hợp khó tả của quá khứ ngọt ngào và hiện tại cay đắng, cô đã chọn lấy một cách thức giàu tưởng tượng nhất…
Nhận định
“Lưỡi giống như một món ăn bề ngoài đơn sơ, mà càng vào sâu lại càng gặp nhiều hương vị và lớp lang phức tạp, cuối cùng, kết thúc bằng vị đắng đến choáng voáng” – NPR.org
“Với Lưỡi, Jo Kyung Ran đã bày ra toàn những món tràn đầy xúc cảm. Và áp đảo tất thảy, là món mà mọi công thức trên đời đều đồng tình, rằng ăn khi nguội là ngon nhất… Chúc bạn ăn ngon!” – The New York Times
“Có những món ăn quyến rũ không chỉ vị giác mà cả trí tưởng tượng của người ta. Lưỡi là một trong số đó. Câu chuyện thất tình phong lưu và đầy nhục cảm này sẽ thỏa mãn người đọc như một bữa ăn hoàn hảo, và còn hơn thế nữa, bởi món cuối cùng không phải là tráng miệng, mà là phục thù.” – Sharon Krum, tác giả The Thing About Jane Spring
Mời bạn đón đọc.