Lời Kinh Xưa Buổi Sáng Này:
“Chánh niệm của ta được phát huy qua những hành động nhỏ nhặt trong ngày. Niềm an lạc lớn được nuôi dưỡng bằng những hành động hết sức bình thường của ta. Chúng ta biết rằng sự an lạc phải được thực tập trong mỗi hơi thở, mỗi bước chân hằng ngày, trong những giây phút bình thường nhất, chứ không phải chờ đến lúc ta lao đao bị xô đẩy trên ngọn sóng của khổ đau.
Tôi có nghe một thiền sinh viết về kinh nghiệm tu tập của cô vào mấy năm trước đây. Lúc ấy cô đang tham dự một khoá tu kéo dài một tháng, để thực tập từ bi quán. Đề mục thiền quán của cô là ban rải tình thương của mình đến cho chính mình, và tiếp đó ban phát cho những người yêu thân khác. Cô kể lại torng suốt một tháng trời thực tập, cô không thấy có một thay đổi, một tâm từ nào phát sinh trong cô hết. Suốt ngày cô thực tập quán niệm, “Tôi đầy đủ an vui hạnh phúc. Tôi không đau khổ, không bệnh hoạn, không phiền não, không lo âu, không sâu hận.” Cô thú thật, thời gian tu tập đó là một thời gian buồn chán nhất. Khi khoá tu chấm dứt, cô cảm thấy thất vọng vì không thấy mình đạt được một kết quả nào rõ rệt. Cô không cảm thấy rằng mình thương mình hơn xưa chút nào hết. Trong khi trở về phòng thu dọn đồ đạc ra về, cô vô ý đánh rơi một bình trà mà cô yêu quý nhất. Cô kể lại, nhìn những mảnh vỡ trên sàn nhà, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu là “Ối, mình hư quá! Nhưng không sao đâu, không có gì để lo âu hay tức giận, mình vẫn thương mình như trước”. Lúc ấy cô mới giật mình nghĩ lại, sự thực tập từ bi quán có kết quả đấy chứ, tại cô chưa biết đó thôi!
Tôi nghĩ, nếu ta biết thực tập chánh niệm đều đặn, biết dừng lại trong cuộc sống bình thường hàng ngày, kết quả của chúng cũng sẽ vậy, từ tốn nhưng thật chắc chắn.
Chúng ta đừng chờ đến lúc có một biến cố lớn trong đời mới biết dừng lại. Và cũng không nên đợi cho đến khi nào cuộc đời mình được an ổn, công việc được hoàn tất, con cái lớn khôn, tài chính vững vàng rồi mới thực tập. Tôi kinh nghiệm rằng, ngày mai cũng sẽ không khác gì với bây giờ và ở đây! Nếu lối sống của ta vẫn cứ ý như thế.” (Trích “Tâm bình thường là đạo”)
Mục lục:
Đoá tường vi vẫn nở
Trời mây bên ấy
Một nửa cho mây, một nửa ta
Lưỡi trời Đế Thích
Ngàn năm, giọt nước có buồn không?
Chiếc lá phong mùa thu
Đóa tường vi vẫn nở
Buổi sáng ngồi yên
Một chỗ ngồi trên góc chiếu
Con đường nhỏ trưa này
Tách trà một buổi sáng
Đoá hoa dại màu tím
Mùa thu bếp hồng
Rừng trưa im nắng
Giở một trang kinh
Ý thức sự sống
Nuôi dưỡng một bình yên
Dòng sông quê cũ
Cát bụi muộn phiền
Bóng mây khe núi
Mời bạn đón đọc.