Xem sách hay

Liêu Trai Chí Dị – Tái bản 08/06/2006

Mua ở đâu?
Bồ Tùng Linh

Bồ Tùng Linh

“Phương Đống học trò đất Trường An, khá nổi tiếng có tài, nhưng điêu bạc không giữ lễ. Mỗi khi đi đường gặp gái là đi theo riết, giở trò khinh bạc.

Một hôm, trước tiết Thanh minh, tình cờ đi bộ ngoài thành thấy một chiếc xe nhỏ, cửa son, màn gấm, có mấy nữ tỳ mặc áo xanh cưỡi ngựa thong thả theo hầu. Trong đám có một ả cưỡi con ngựa nhỏ, nhan sắc rất đẹp. Sinh chạy lại  gần ngắm, thấy màn xe mở, bên trong có một cô gái, mặc áo đỏ, nhan sắc tuyệt trần, đẹp chưa từng thấy. Tâm thần mê mẩn, bèn theo ngắm không rời, khi đi trước, lúc đi sau, lẽo đẽo hàng mấy dặm. Chợt nghe cô gái gọi thì tì lại gần bảo:

– Buông cái rèm xe xuống cho ta! Sao để thằng điên khùng dòm trộm mãi?

Đứa thị tì buông rèm, giận dữ quay lại bảo Sinh:

– Đây là vợ mới cưới của cậu Bảy ở thành Phù Dung về thăm nhà, không phải là hạng gái quê đâu mà để cậu tú tài dòm ngó bậy bạ.

Nói xong bèn bốc một nắm đất dưới bánh xe ném vào Sinh. Sinh díp mắt không mở được, vừa lau xong, nhìn ra thì ngựa xe đã đi đâu mất. Kinh ngạc mà về. Về nhà thấy mắt không được dễ chịu, nhờ người bạn vạch mí mắt xem, thì thấy trên con ngươi có một màng nhỏ, qua đêm càng kịch liệt, nước mắt chảy ra không thôi.

Cái màng lớn dần, vài ngày thì lớn như đồng tiền, mắt bên phải nổi lên như một cái nhài quạt, trước còn bực tức nóng nảy, sau cũng yên. Sớm chiều không có việc gì, chỉ ngồi xếp bằng lần trạng hạt, như thế được hơn một năm, mọi duyên đều lắng.

Chợt nghe thấy trong mắt trái có tiếng nói rất nhỏ như tiếng ruồi bay:

– Tối như mực không chịu nổi.

Mắt bên phải đáp lại:

– Cùng nhau trong chơi một chút cho đỡ buồn

Rồi thấy trong hai lỗ mũi ngọ nguậy ngứa ngáy như có vật gì chui ra, từ lỗ mũi mà đi, một hồi lâu trở về, lại theo lỗ mũi chui vào.

Trong con mắt lại có tiếng nói:

– Lâu không ngó đến vườn, hoa lan trân bảo khô héo chết cả.

Sinh vốn thích hoa lan, trong vườn trồng nhiều giống, ngày ngày thường tưới bón. Từ ngày mù mắt, bỏ mặc không hỏi đến. Chợt nghe nói thế, vội hỏi người vợ:

– Hoa lan sao để khô héo chết cả?

Vợ hỏi:

– Tại sao tự nhiên mà biết?

Sinh bèn nói cho vợ rõ tại sao mà biết. Người vợ vội chạy ra xem có đúng không, thì quả nhiên hoa đã khô héo thực, rất lấy làm lạ.

Người vợ bèn lẳng lặng nấp trong phòng, thấy hai người trong lỗ mũi Sinh chui ra, to chưa bằng hạt đậu, xăm xăm đi ra cửa, xa dần thì không biết ở chỗ nào nữa.

Một lát lại khoác tay cùng về, bay vào mũi Sinh, như ong chui vào bộng, cứ như vậy hai ba hôm.

Rồi lại nghe bên trái có tiếng nói:

– Con đường hầm xa quá, đi về không thuận tiện mấy, chi bằng mở lấy cửa mà ra vào.

Bên phải đáp:

– Vách của ta dầy quá, khó mở được.

Bên trái nói:

– Để ta mở thử, nếu được cùng ngươi dùng chung.

Đoạn Sinh cảm thấy trong con mắt bên trái, tựa hồ như có ai cào xé, giây lát mắt mở, tự nhiên trông thấy bàn ghế, đồ đạc, mừng rỡ bảo cho vợ biết….” (Trích “Tiếng người trong con ngươi”)

Mục lục:

Thi Thành Hoàng

Tiếng người trong con ngươi

Bức hoạ trên tường

Trồng lê

Chàng thư sinh đất phượng dương

Quan tí hon

Hồ tứ thư

Chúc ông

Cô gái nghĩa hiệp

Bạn rượu

Liên hương

A Bảo

Nhâm Tú

Trương Thành

Xảo nương

Trừ Hồ

Tuồng Chuột

Người tí hon

Lương ngạn

Hồng Ngọc

Lâm Tứ Nương

Người vợ ma

Miêu sinh

Tình chị duyên em

Cô gái họ Thiệu

Thần nữ

Duyên trong mộng

……

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?