" …Thanh Trúc nói như khóc. Anh Kỳ hỏi tới.
– Nếu thật vậy thì… em sẽ xa anh?
– Vâng.
Thanh Trúc quay mặt đi. Rõ ràng là ta đã đi nhanh quá. Chưa tìm hiểu chàng một cách rõ ràng, đã vượt quá giới hạn bạn bè… Nhưng mà chỉ mới nghĩ đến chuyện xa chàng, không gặp mặt Kỳ nữa là Trúc cảm thấy đau khổ. Trúc suy nghĩ một chút, rồi quyết tâm hỏi:
– Anh Kỳ, anh yêu em chứ?
– Vâng.
– Vậy thì… Thanh Trúc thấy đau lòng, nước mắt ứa ra mi – Em sẵn sàng làm người tình của anh.
Anh Kỳ bàng hoàng, vội ôm Thanh Trúc vào lòng, hôn lên mắt, trên mặt, trên môi Trúc.
– Anh chỉ đùa thôi, anh gạt em đấy, chứ anh có vợ có con bao giờ? Em khỏi phải làm nhân tình cho anh, anh sẽ cưới em một cách đàng hoàng, hợp lệ, em biết không?
– Cái gì? Thanh Trúc đẩy Kỳ ra. Nàng vui mừng, vừa giận vì cái đùa dai của chàng – Anh cứ đùa mãi làm em hết hồn. Tại sao anh mãi bỡn cợt như vậy? Anh làm em giận quá. Thứ thật với anh, em là gái đã có chồng!
– Vậy ư? – Vậy thì anh xin làm tình nhân lại cho em vậy.
– Anh rõ thật là quá quắt! Quá quắt lắm rồi!…"
Mời bạn đón đọc.