Tiết Đồng là một cô nữ sinh ngây thơ, trong sáng, có hoàn cảnh đặc biệt, mẹ là công an quản lý trại giam, bố là tài xế taxi, trong một lần làm việc nghĩa đã qua đời. Từ đó, cô sống khép kín hơn, bản thân cô và mẹ cũng không thân mật tình cảm như bao người khác, cô luôn thấy mình thiếu thốn tình cảm từ những người thân yêu.
Trong kỳ thi cuối kỳ năm hai của trường Đại học X, Tiết Đồng bị “oan” khi đưa tờ phao cho người bạn học cùng, và đó cũng là lần đầu tiên Tiết Đồng gặp Mộ Thừa Hòa.
Mộ Thừa Hòa cũng có một tuổi thơ đặc biệt, bố tự sát vì stress, mẹ tham gia hoạt động chính trị, hầu như không có thời gian dành cho anh.
Mộ Thừa Hòa và Tiết Đồng là thầy trò, họ tuy là hai cá thể riêng biệt, nhưng ẩn sâu ở nơi nào đó, họ vẫn có những mối tương đồng vô cùng khăng khít.
Vì thế mà từ hận, thù, ghét, Tiết Đồng đã yêu Mộ Thừa Hòa, thầy giáo của mình. Nhưng cô không dám nói ra vì sợ thành kiến.
Cuộc sống thời sinh viên cứ thế qua đi, tình yêu nảy nở vẫn nhen nhóm trong tim, nhưng chẳng ai nói với ai, chỉ lặng lẽ ở bên nhau, giúp đỡ nhau, an ủi nhau.
Thế rồi… họ nhận ra tình yêu đôi khi không thể im lặng, không thể giữ mãi cho riêng mình…
Một nụ hôn dịu dàng, nhẹ nhàng giữa vùng đất biển bao la, trong đêm sóng vỗ rì rào đã khơi nguồn cho tình yêu ngọt ngào giữa hai người.
Thầy – trò thì có sao đâu? Miễn là họ cần nhau.
Mời bạn đón đọc.