…Sau một đêm không ngủ, hạnh phúc chợt đến, đến nhanh đến nỗi Phúc không dám tin đây là sự thật. Khi những tia nắng đầu tiên loé qua khung kính báo hiệu bình minh, Phúc còn chưa muốn dậy. Suốt đêm qua, từ nụ cười cho đến nước mắt của nàng đều chiếm ngự tim óc chàng. Có phải đây là sự sắp đặt của Thượng Đế chăng? Để quả tim đã chết lâu ngày của Phúc bỗng hồi sinh với bóng Hồng nơi nông trại?…
Nghĩ đến việc đến nhà ông Châu thăm Hồng, Phúc chợt nhớ lại lời của ông Châu. Nếu biết được chuyệnnày thì ông ta sẽ nghĩ sao? Phản đối? Cứng rắn? Mọi hành động đều bất lợi cho mối tình của hai người. Lời nói của ông Châu như còn văng vẳng bên tai Phúc.
– Với một đứa con gái không thực tế, sống nhiều ảo tưởng như Hồng, khi đã yêu nó sẽ không nghĩ đến điều anh quá lớn so với tuổi của nó, đã có vợ con và là bậc cha chú của nó.
Hừm! Thế một người đã có vợ con thì không có quyền yêu à? Ông Châu, ông thật bất công, tại sao lại coi tình yêu là một ngõ cụt? Chàng thấy giận quá! Không thể được, ta không thể không đến gặp ông Châu. Ta phải đương đầu với mọi khó khăn…
(Trích một đoạn Khói Lam Cuộc Tình – Tiểu Thuyết Quỳnh Dao.