“…Lòng tôi như có lửa đốt. Nhưng ngọn lửa bừng cháy trong tim như hỏa sơn nắp nung cháy mọi vật. Đây có phải là tình yêu chăng? Nếu là tình yêu sao tôi lại đau khổ thế này? Hay là không phải?
Mấy lúc gần đây tôi không dám tin ở chính mình nữa, vì rất nhiều chuyện tôi có cảm giác như mình lầm to. Nhạy cảm đa sầu là một chứng bệnh ư? Muốn xóa bỏ bao nhiêu phiền nhiễu trong đầu, nhưng tại sao xóa mãi mà vẫn không nhòa? Cha dọa nếu tôi không chấm dứt cái hành động gọi là “trẻ con” thì người bắt buộc sẽ dùng biện pháp mạnh. Cha lại còn mắng tôi là hoang đường, vô tri và không chịu hiểu gì cả… Đó phải chăng là cái nhìn của người lớn đối với tình yêu? Nhưng có chắc gì người lớn không có tình yêu chăng? Tình nồng của cha ngày xưa còn hơn ta ngày nay, thế mà sao người lại muốn giết chết mối tình của ta chứ? Họ đã giết chết mẹ, thế sao không giết luôn cả ta đi? Trời ơi, mẹ con tôi đáng tội biết chừng nào?…”
Mời bạn đón đọc.