Một đám đông nhỏ ăn mặc đẹp đẽ để tập trung trong một khán phòng kín đáo, cửa đóng màn che, trật tự và hào hứng với tấm vé trong tay, ngấm ngầm đoàn kết và tự nguyện chờ bóng tối phủ xuống thân người để nhất loạt hướng về ánh sáng. Thứ ánh sáng của một thế giới khác với thế giới “ngoài kia”, có “ma thuật” khiến họ sẵn lòng ngồi yên suốt mấy tiếng đồng hồ để tập trung vào chuyển động và thanh âm của tha nhân. Sự đối lập và hòa quyện đến kỳ diệu giữa người thưởng thức và kịch nghệ, phim ảnh trong “chiếc hộp” đó làm nên tư chất thánh đường của nghệ thuật. Để rồi, khi cánh màn khép lại, khi màn hình vụt tối, những cảm xúc và nhận thức mới không ngừng xuất hiện.
Mời bạn đón đọc.