James Hadley Chase (1906 – 1985) sinh tại Luân Đôn, trong một gia đình người Pháp di cư. Ông đã tốt nghiệp Trường Hoàng gia ở Roschester. Năm mười tám tuổi, ông bỏ nhà, đi kiếm sống bằng nghề bán sách. Tiểu thuyết đầu tay của ông – cuốn “Vành khăn cho em” (1939) đẽ đem lại vinh quang và tiếng tăm cho ông. Trong cuộc đời mình, ông đã viết tất cả 78 cuốn tiểu thuyết trinh thám.
Ông nổi tiếng tới mức ở Anh, mọi người biết ông như biết về Nữ hoàng, còn ở Mỹ như biết về Tổng thống… Các tình tiết, nhân vật, sự kiện trong tác phẩm của ông rất sống động, đầy kịch tính, khác với thể loại trinh thám cùng thời. Nhiều nhà phê bình văn học đã gọi sách của ông là “Loại sách đọc trong một hơi thở” có nghĩa là nếu đã bắt đầu cầm tới cuốn sách của ông thì phải đọc tới trang cuối cùng, không một chút nghỉ ngơi.
Một nét đặc biệt nữa trong các tác phẩm của ông là rất nhiều đầu rơi, máy chảy, những vụ giết người, đuổi bắt ly kỳ, nhưng khác với những loại trinh thám rẻ tiền khác, những sự kiện tình tiết đó được nhà văn miêu rả rất hợp tình hợp lý và đạt tới trình độ nghệ thuật cao.
Ông là điển hình của một tấm gương sáng chói về sự lao động chân thực, không biết mệt mỏi để phục vụ những độc giả luôn trung thành với ông trên khắp hoàn cầu. Số lượng và giá trị các tác phẩm của ông đã chứng minh hùng hồn cho điều đó.
“… Một căn phòng lớn, được trang bị đầy đủ tiện nghi, toá ánh sáng đèn dìu dịu. Tôi thấy mình đang nằm trên chiếc giường đôi lớn . Đầu nặng như chì, miệng khô khốc. Tôi nhỏm dậy một cách vất vả và ngạc nhiên nhìn quanh. Đối diện với giường là một chiếc gương lớn. Hình tôi trong đó không những trông có vẻ ngạc nhiên mà còn có chút hoảng sợ nữa. Kể ra sự sang trọng của căn phòng làm tôi yên tâm phần nào. Để có căn phòng như thế này, có lẽ họ phải bỏ ra rất nhiều tiền, mà tiền thì lúc nào cũng gây cho tôi cảm giác thoải mái, dễ chịu. Các cửa sổ lớn được che rèm kín.
Tôi nhìn đồng hồ. Đã 8 giờ 45 phút. Nhưng là sáng hay tối? Tôi đã nằm đây bao lâu rồi? Khi tôi ngồi vào chiếc “Roll Royce” đồng hồ chỉ 23 giờ. Tôi nhớ tới phát tiêm vào đùi mà tôi tưởng bị chó cắn. Với tâm trạng gần như hoảng sợ, tôi hiểu rằng mụ già đã tiêm cho tôi ngất đi bằng một thứ thuốc mê nào đó. “Lạy thượng đế tối cao! – Tôi thầm nghĩ – Tôi đã bị bắt cóc”.
Tôi tụt từ trên giường xuống, tiến về phía cửa sổ và kéo rèm ra. Một hàng chấn song sắt dày được che kín cửa sổ. Tôi lay thử nhưng nó không suy chuyển. Ngoảnh lại, tôi quan sát căn phòng và nhận thấy trên cửa ra vào cũng không có tay nắm! Mà cửa thì cũng dày và nặng như hàng song sắt trên cửa sổ. Tôi bước vào phòng tắm rất đẹp và tiện nghi nhưng cũng không có cửa sổ nốt. Tôi ngó vào chiếc tủ nhỏ trên tường. Trong đó có hai chiếc bàn chải đánh răng mới đựng trong túi ni lông, chiếc cạo râu điện, kem dùng sau khi cạo râu, miếng bọt bể gói trong túi ni lông, và vài bánh xà phòng. Tôi ngắm mình trong gương. Cứ nhìn đám râu trên cằm cũng đủ biết là mới có vài tiếng đồng hồ trôi qua.
Để giảm một chút nỗi sợ hãi đang trào lên, tôi đi đánh răng rửa mặt. Thật là một quyết định sáng suốt. Sau khi rửa mặt và cạo râu xong, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Trở về phòng, tôi nghĩ giá bây giờ được chén một bữa sáng thì cũng không đến nỗi tồi.
Bước lại gần giường, tôi thấy một nút bấm chuông trên chiếc đèn chân. Do dự giây lát, tôi bấm chuông. Sau đó tôi ngồi xuống chiếc ghế bành và chờ đợi. Nhưng tôi không phải đợi lâu. Cánh cửa không có tay nắm trược sang một bên và một người đàn ông đẩy chiếc bàn bước vào phòng. Cánh cửa tự động đóng lại.
Đó là một người khổng lồ…. Hắn cao hơn tôi khoảng 6 đuymơ, mà tôi thì đã cao 185 cm. Trông đôi vai to bè và những cánh tay vạm vỡ của hắn thì đến cả thần Hercune cũng phải ghen tị. Đầu hắn cạo trọc lóc còn mặt thì như một nhân vật đáng sợ trong những phim kinh dị và châm biếm. Chiếc mũi dày, chiếc miệng hầu như không có môi, đôi mắt ti hí sắc sảo. Hồi còn đóng phim tôi đã từng gặp không ít những tay anh chị dữ tợn nhưng ngoài đời họ rất hiền lành và vô hại như những con mèo con, còn con người này thì không thể lường trước được, như con khỉ độc và nguy hiểm như con cọp bị thương…”
Mời bạn đón đọc.