Hoàng Tử Bé
Hoàng Tử Bé Với những hoạ màu nước của tác giả
Hoàng tử bé cũng nhổ kỹ những gốc cẩm quỳ còn sót, với một chút ưu sầu. Chàng đã tưởng sẽ chẳng bao giờ trở lại. Nhưng mọi công việc thông thường này, buổi mai đó dường như êm dịu vô biên đối với chàng. Và khi chàng tưới nước lần cuối cho đóa hoa, và sắp sửa đặt nàng yên trú trong bầu tròn thì chợt chàng cảm thấy lòng nao nao muốn khóc.
– Vĩnh biệt nhé, chàng bảo hoa.
Nàng không đáp.
– Vĩnh biệt nhé, chàng lặp lại.
Nường ho ho vài tiếng. nhưng không phải vì chứng cảm hàn.
– Thiếp đã ngu dại lắm, cuối cùng nường nói thế. Thiếp xin lỗi chàng. Cháng hãy gắng mà vui.
Chàng ngạc nhiên không thấy nàng thốt lời nào oán trách cả. Chàng đờ đẩn đứng im, tay cầm cái bầu tròn chới với trong khoảng không. Chàng không hiểu được niềm dịu dàng thân thiết ấy của đoá hoa.
– Nhưng thật đó, thiếp yêu chàng, hoa bảo vậy. Chàng chả ngờ ra cái gì hết, đó là lỗi tại thiếp. Cũng chẳng có chi hệ trọng. Nhưng chàng cũng khờ dại….
(Trích đoạn trong Hoàng Tử Bé)
Mời bạn đón đọc.