Một ngày nắng đẹp, trời trong độ, Kengo, người yêu của Rika nói lời chia tay cô sau 8 năm chung sống. Tất nhiên, 8 năm là những tháng ngày dài với một mối tình, nhưng ngoài việc âm thầm nuốt nước mắt thu dọn đồ đạc cho Kengo chuyển đi, Rika không còn cách nào khác. Cô vẫn yêu Kengo tha thiết, đến mức, dù bị anh bỏ rơi chỉ vì một cô gái anh mới gặp trước đó ba ngày, cô vẫn dịu dàng nói: "Không sao mà!"
"Khi còn nhỏ, mỗi lần leo lên xe đạp và sắp ngã nhào, vào khoảnh khắc vài giây ít ỏi trước đó, chúng ta – bằng một cách nào đó – đã có dự cảm rõ ràng, rằng mình sẽ bị đau. Và chúng ta chuẩn bị tinh thần để ngã cho đàng hoàng ngay khi nhận ra mình sắp ngã", nữ tác giả Kaori Ekuni đã viết như thế trong cuốn sách của mình. Nhân vật Rika trong câu truyện này cũng vậy, khi Kengo lúng túng giải thích việc muốn chuyển nhà, cô biết mình bị bỏ rơi. Và dù không muốn, cô vẫn cố gắng đón nhận điều đó, bình tĩnh đến quái gở.
Nhưng, Rika vẫn chưa và có thể sẽ không bao giờ sẵn sàng chấp nhận sự thực rằng, cô không nên tiếp tục yêu người đã không còn yêu cô nữa. Rika không sợ ở một mình, dù cô không tự cho mình là người can đảm. Mọi nhân vật trong câu chuyện, không ai can đảm cả. Dẫu vậy, trên con đường dài, có tăm tối đến đâu họ vẫn tự bước một mình, âm thầm dồn nén nỗi buồn và cả những khao khát dị thường, cũng chỉ một mình mà thôi.
Suốt một thời gian dài, Rika chìm đắm trong giấc mộng ngoài thực tại. Vài ngày đầu tiên sau khi Kengo nói lời chia tay, hiện thực trở nên mơ hồ, chỉ còn lại ký ức của 8 năm chung sống như những sợi dây mong manh dai dẳng, níu giữ tâm hồn Rika. Cô cố giữ lấy căn hộ, dù tiền nhà quá cao so với nhu cầu sống một mình, và vật vờ như một vong hồn.
Những ngày nắng tiếp nối nhau, Rika tưởng như chỉ làm mỗi một việc là bước đi trong vô định và để mặc thời gian trôi trong ảo ảnh vô vọng mà cô tự ám thị mình, rằng chia ly không phải là hiện thực. Thậm chí sau khi dọn dẹp, mọi thứ trong căn hộ vẫn được giữ nguyên vị trí, cả chiếc áo khoác len màu sô cô la gợi nhớ về Kengo cũng đung đưa trên móc treo trong phòng khách, như hồi hai người còn chung sống.
Thế rồi một ngày kia, cô gái là nguyên nhân cuộc chia tay giữa Rika và Kengo bỗng dưng xuất hiện. Cô ta tên Hanako, 27 tuổi. Không nghề nghiệp. Cô ta đưa ra một đề nghị hết sức kỳ quặc: muốn sống chung cùng Rika, giúp Rika trang trải tiền nhà. Rika chấp nhận Hanako đến sống chung, chủ yếu bởi lý do: Kengo sẽ thường xuyên quay lại căn hộ để thăm cô, hay đúng hơn, là thăm Hanako.
Rika bỏ ngoài tai những lời phàn nàn lẫn khuyên nhủ của cô bạn thân Ryoko. Cô không đánh giá Hanako, không ghen tỵ Hanako, cũng không hận thù Hanako. Cô thản nhiên làm sandwich cho cô gái mà Kengo yêu. Bởi theo cô, việc này xem ra còn gần với Kengo hơn cả việc chung sống cùng anh hay việc một mình cô đơn. Rõ ràng, từ đây mọi chuyện đã bắt đầu trở nên méo mó.
Chẳng biết tự lúc nào, từ mong muốn được gần hơn với Kengo, Rika lại trở nên gần gũi với tình địch của mình, thậm chí có thể nói là bị cuốn hút bởi Hanako. Cô thấy lo lắng và trống vắng trước những lần biến mất thất thường của Hanako, khi thì đi biển, lúc khác thì biệt tích sang tận Hong Kong.
Rika bồn chồn khi không được nghe câu chào: "Chị về rồi à!" mà Hanako hay thốt lên mỗi khi Rika về nhà – câu chào mang toàn bộ dư âm của một tiếng chuông chùa vang trong đêm lạnh. Từ đây, nhờ có Hanako – lạ lùng và thất thường, cuộc sống không có Hanako cũng chẳng khác gì cuộc sống có Hanako, lúc nào Rika cũng cảm giác như Hanako đang ở đó. Không có Hanako, Rika nhận ra cô không còn hòa hợp được với Kengo nữa. Cả việc hai người chia tay rồi, cô cũng đã quên. Khi ngồi đối diện với anh, Rika mới bất ngờ nhớ ra điều đó. Cô từng bước từng bước tiến vào một thế giới khác biệt, tại đó mọi chuyện không còn xoay quanh người yêu cũ của cô.
Trong toàn bộ câu chuyện, từ những dòng suy nghĩ xen kẽ thực tại và quá khứ của Rika, tới những mẩu đối thoại lửng lơ giữa các nhân vật, hết thảy đều thấp thoáng một nỗi u sầu, không dữ dội nhưng dai dẳng và luôn khiến tim họ rỉ máu. Dù chẳng ai trực tiếp nói ra điều đó.
Tác giả không cần đi sâu vào quá khứ từng nhân vật, mạch truyện tưởng như thiếu tính chặt chẽ lại có cái logic riêng. Cũng như Rika dần quen với việc mất đi tình yêu của Kengo, với cung cách hành xử bí ẩn của một Hanako luôn hờ hững trước mọi việc. Độc giả dần quen với việc các nhân vật luôn phải lèn chặt đớn đau trong tim.
Hoang mang, tiếc nuối, những mệt mỏi không kết thúc tự lúc nào đã trở thành một phần trong họ. Cho đến một ngày, ngay cả khi còn vô số thắc mắc không ai trả lời (vì người nắm giữ lời đáp đã tan biến cùng nỗi buồn riêng) thì những người ở lại, đang ảo não mà hồ như chẳng phải ảo não, không rõ vì sao bất chợt bừng tỉnh và vươn tay ôm vào lòng nỗi buồn mang tên người khác.
Thanh Mai
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn