“… Nam Cung Bình cảm thấy áp lực mỗi lúc càng thêm nặng hơn, thanh trường kiếm Diệp Thượng Thu Lộ rắn chắc là thế cũng thoáng cong đi.
Gió núi lồng lộng, y phục tung bay, hai người vẫn đứng bất động như phỗng đá.
Song đôi chân Nam Cung Bình khẽ di động, bởi nếu không sẽ bị lún sâu vào đá. Thế nhưng sự di động của chàng trong lúc này khó khăn đến dường nào.
Điều khó khăn nhất là chàng không dám để cho mũi kiếm xuyên thủng quan tài, bởi như vậy cỗ quan tài sẽ đè xuống chàng.
Gió núi từng cơn thổi qua, chàng chỉ cảm thấy thanh trường kiếm trong tay từ giá lạnh dần trở nên nóng rực.
Ánh mắt chàng mờ dần, bởi chàng đã tiêu hao hết chân lực.
Đạo sĩ mảnh khảnh ánh mắt càng thêm hung tợn, sắc mặt càng thêm tái mét, thấy khí lực Nam Cung Bình yếu dần, khoé môi lão hé nở nụ cười ghê rợn, bỗng lớn tiếng quát:
– Xuống dưới cho ta!
Nam Cung Bình ưỡn ngực:
– Chưa chắc!
Hai người lên tiếng đều không dám sử dụng sức nơi đan điền, chỉ phát ra từ nơi cổ họng.
Đạo sĩ mảnh khảnh lạnh lùng nói:
– Chưa chắc ư? Hắc hắc, chỉ nhiều không còn bao lâu nữa.
Nam Cung Bình cắn răng lặng thinh.
Lão đạo sĩ lại lạnh lùng nói tiếp:
– Ngươi còn trẻ mà lại chết thế này, không có người lượm xác, thật là tội nghiệp.
Nam Cung Bình dằn mạnh từng tiếng:
– Chỉ e kẻ chết là lão đấy.
Song lòng thầm buông tiếng thở dài tự nhủ:
– Không có người lượm xác…
Chàng ước gì mình có thể quay lại nhìn xem các huynh đệ đồng môn có đến hay không?
– Vì sao họ không đến nhỉ?
Chàng chằm chặp nhìn vào thanh kiếm xanh biếc do ân sư để lại, lòng chợt dâng lên niềm đau tủi bị bỏ quên.
– Vì lẽ gì họ lại không đến? Chả lẽ…
Bỗng cảm thấy áp lực nặng hơn, chàng kinh hãi, vội ổn định lại tâm thần, thầm nhủ:
– Thì ra lão đạo sĩ này định nhiễu loạn tâm thần mình, sao mình lại mắc mưu lão nhỉ.
Chợt thấy trán lão đạo sĩ đã ướt đẫm mồ hôi, lòng liền phấn chấn nhủ thầm:
– Thì ra lão ta đã gần kiệt sức, chỉ cần mình cố gắng chịu đựng thêm lát nữa, chắc chắn có thể chuyển bại thành thắng!
Đoạn bèn ngưng thần định khí, bảo nguyên thủ nhất, song lại chậm rãi nói:
– Lão dồn hết sức lực định đánh liều một cú, tưởng ta không biết hay sao?
Lão đại sĩ sắc mặt vốn đã tái xanh, bỗng lại biến đổi, cỗ quan tài bất giác giảm nhẹ, Nam Cung Bình hít sâu một hơi dài, đẩy trường kiếm lên được ba phân, miệng lại nói:
– Công lực của lão có lẽ thâm hậu hơn ta một chút, song trong lúc hoảng hốt bỏ chạy, tay lại phải bợ vật nặng, nên công lực đã bị tiêu hao hơn ta nhiều, hiện tuy ta đã đuối sức, song lão chẳng khác nào ngọn đèn sắp cạn dầu.
Cỗ quan tài lại khẽ rung động, thanh trường kiếm Nam Cung Bình lại đẩy thêm lên hai phân, cánh tay gầy guộc của lão đạo sĩ từ trắng hoá đỏ, từ đỏ hoá tím.
Nam Cung Bình thầm thở pháo, đôi mày thư giãn, chậm rãi nói:
– Nếu cứ tiếp tục thế này, ta tuy nguy hiểm cũng chẳng đến nỗi nào, còn lão thì khó thoát khỏi cái chết!
Chàng cố tình kéo dài tiếng “chết”, đoạn lại nói tiếp:
– Vì một cỗ quan tài vô tri vô dụng mà táng mạng nơi xứ lạ quê người thì rõ là không đáng, võ công lão chẳng kém, tu luyện đến mức ấy không phải là dễ, ta niệm tình cùng chung giới võ lâm với nhau, chỉ cần lão buông tay, ta sẽ để lão tự do rời khỏi.
Lời lẽ của chàng tuy với dụng ý làm giảm đấu chí, nhiễu loạn tâm thần đối phương song cũng xuất phát bởi lòng chân thành…”
Mời bạn đón đọc.