"… Bấy lâu nay anh cứ tin rằng cậu ấy rồi sẽ là … con rể của mình. Bây giờ anh mới hiểu tai sao mấy bữa nay con Phượng lại xanh xao gầy yếu?
Ông nhìn thẳng bà Mộng Hoài đang mở to mắt ngỡ ngàng nhìn ông.
– Có nhiều chuyện xảy ra trên đời này ngẫu nhiên một cách lạ lùng. Người đã làm cho Chí Trung thay đổi không ai khác hơn Vũ Đình. Mộng Hoài, em phải để anh nói chuyện phải quấy với Chí Trung. Chuyện này không thể tiếp tục …
Mộng Hoài nắm chặt áo ông Sơn đôi mắt van xin thành khẩn:
– Anh Sơn, không nên! Anh đừng trách cứ, truy hỏi Trung. Anh hãy để yên chúng. Anh không nhìn Vũ Đình bây giờ sống ra sao ư? Vui tươi, hạnh phúc như nàng tiên nhỏ. Anh đừng phá vở hạnh phúc đó, em van anh. Vũ Đình cần có bạn, cần có tình yêu, cần được sống. Đó cũng là điều anh đã nói, và bây giờ không dễ gì tìm được, anh hãy ban cho chúng
– Thế tại sao em không nghĩ đến hạnh phúc của Phượng? Mộng Hoài, em đúng là một người mẹ ích kỷ!
– Vâng, Mộng Hoài dau khổ – tất cả cha mẹ trên đời này chẳng có ai không ích kỷ với tình yêu con. Nếu anh làm hạnh phúc của hai đứa tan vỡ, thì anh cũng là một người cha ích kỷ.
Ông Sơn ngồi yên lặng, Mộng Hoài len lén nhìn lên.
– Nếu anh buông tha cho chúng, em xin đền bù…".
Một trích đoạn trong Giọt Lệ Tương Tư tiểu thuyết của Quỳnh Dao.
Mời bạn đón đọc.