“… – Trông anh có vẻ lạnh. – nàng nói.
– Có thể nói là lạnh cóng, – Trey lạnh lùng chỉnh lại, đôi môi cứng ngắt mấp máp theo các từ nói ra.
– Anh nên thay áo quần đi. – Sloan nói. – Em nghĩ anh không có đủ thì giờ để tắm rửa trước khi ăn tối.
– Có lẽ em nói đúng. – Trey đáp rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Sloan đợi cho đến khi Trey đã đi qua nàng, nàng mới đi theo chàng vào phòng. Theo sát kế hoạch đã vạch ra, nàng nói:
– Anh có thể mặc cái quần jeans tối qua. Em để trên ghế cho anh đấy.
Khi Trey lấy cái quần lên, chàng thấy ở gần lai quần có đường màu trắng nhạt. – Quần này nên cho vào giỏ đựng áo quần dơ là vừa. Trông có vẻ như anh đã làm vấy muối trên đường vào quần.
Chàng quay sang cái giỏ đựng áo quần dơ, bỗng Sloan nói nhanh: – Nên kiểm tra túi quần trước đã.
Trey kiểm tra túi quần đầu tiên, không có gì cả. Trong túi thứ hai, chàng thấy có cái khăn tay. Sloan quan sát nết mặt của chàng, nhưng hình như chàng không để ý đến vết đỏ trên cái khăn.
– Có phải khăn anh dính máu không? – Sloan hỏi, nàng tự khen mình là không tỏ ra vẻ nghi ngờ gì hết.
Trey nhìn vết dơ lắc đầu. – Không phải, đây là son môi.
– Không phải son của em. Em không dùng son màu đỏ.
– Em biết sao không? Anh chắc đây là son là của cô gái tóc đỏ ở Ốc Đảo quán, – Trey đáp, nhớ lờ mờ chuyện đêm qua.
– Anh nói sao khi son cô ấy dính trên khăn anh?.
Trey nhìn nàng, ánh mắt ngạc nhiên, hơi cảnh giác vì giọng nàng lộ vẻ tức giận. – Không phải như em nghĩ đâu. – chàng đáp. – Tank ở với cô ta. Cô ta hôn nhanh lên má anh. Thế thôi.
– Dĩ nhiên. – Giọng nàng lạnh lùng, hoài nghi.
– Em cho là anh lừa dối em phải không? – Trey hỏi, giọng trầm đục.
– Chắc anh không phải là người đàn ông đầu tiên có vợ mà đi chơi bời. – Sloan nêu trường hợp chung của đàn ông để lên án chàng. – Rủi thay khi anh về em lại thức dậy, phải không? Nếu không, chắc em không biết anh về quá khuya.
– Anh đã nói vì đường xấu… – Chàng định nói nữa, rồi dừng lại. – Johnny sẽ nói cho em biết như thế, nhưng có lẽ em nghĩ anh ta sẽ nói thế để che chở cho anh, phải không?
– Vậy không phải thế hay sao? – Sloan hỏi lại, giọng hơi gay gắt.
– Em muốn tin chuyện này như thế phải không? Em muốn tin chuyện như thế. Tại sao vậy? – Chàng cau mày với vẻ bối rối.
Nàng ngẩng cao đầu tự phụ, cằm hếch lên một tí:
– Em không phải loại đàn bà làm ngơ trước việc chồng đi chơi bời.
– Em không lấy phải người chồng đi chơi bời bậy bạ đâu, – chàng trả lời giọng cộc lốc. – Em muốn tin gì mặc em, nhưng sự thức là như thế đấy.
Lời chàng nói ra quá gần giống lời nàng thường nói với gia đình chàng. Nghĩa là Sloan không thể nào không tin. Cho nên nàng buộc lòng phải nghi ngờ những điều nàng đã quả quyết hồi nãy.
– Có lẽ thế. – Nàng ngần ngừ một lát, vẫn giữ thái độ tự hào trên gương mặt. – Có lẽ em lầm.
Chàng nhìn nàng mấy giây, vẻ mặt gay gắt. Rồi chàng hít mạnh vào, lồng ngực nhô lên cao. Chàng cúi đầu một lát, rồi thở dài quay mặt khỏi nàng. Khi chàng nhìn nàng trở lại, mặt chàng hết vẻ gay gắt…”
Mời bạn đón đọc.