Cuối xuân Dân Quốc năm thứ 8.
Thời tiết rất tốt, bầu trời cao trong vắt, tầng mây mỏng trong suốt như dải lụa mềm bay trong bầu trời… Vân Phi dẫn theo tùy tùng A Siêu cưỡi hai con ngựa, tung bụi mịt mù vượt qua núi cao đi về phía Đồng Thành ở dưới chân núi.
Xa nhà đã bốn năm rồi, bốn năm nay, Vân Phi không hề liên lạc với gia đình. Lúc đầu gần như anh tháo chạy khỏi gia đình đó. Khi đi, trong tư tưởng anh chắc sẽ không quay về nữa. Bốn năm phiêu bạt và lưu lạc, tuy khiến trên người trên mặt anh đầy nét thay đổi, nhưng nội tâm anh thật yên bình. Trong bốn năm này, anh cảm thấy mình thực sự trưởng thành, thực sự độc lập. Bốn năm này, khiến anh quên béng mình là cậu cả của nhà họ Triển, khiến anh bước ra khỏi bi kịch của Ánh Hoa, khiến anh làm được rất nhiều chuyện mà mình muốn làm, cũng khiến anh thoát khỏi ác mộng của Vân Tường… nếu như không phải liên tiếp mấy đêm liền, đêm nào anh cũng mơ thấy khuôn mặt của mẹ, thì có lẽ anh đã không trở về. Hiện giờ, đã gần đến nhà rồi anh mới cảm thấy áp lực của nỗi khiếp sợ gần nhà. Chữ nghĩa Trung Quốc thực rất có ý nghĩa. Một chữ khiếp này đã tả hết tâm tình của du tử về nhà. Nhà ? Lại về căn nhà đó, anh vẫn tràn đầy ý khiếp sợ…
Trích trong tiểu thuyết Giông bão.