… Từ ngọn đồi cao, Lucrezia có thể nhìn thấy những mái nhà chóp nhọn của La Mã. Quang cảnh gợi nàng nhớ lại những kỷ niệm khi nàng là một con người tội lỗi, khi nàng còn phải chịu đựng nỗi thống khổ vì hãi hùng cho cha và anh, vì những gì nàng biết về họ. Cũng như những con người tội lỗi khác, nàng đã đến nơi này, mong nước hồ tẩy uế hết mọi cám dỗ thế gian, nàng thành thật tin tưởng nước thiêng là nguồn an ủi, cải tạo những kẻ phạm tội.
Nhưng Đức Giáo hoàng, cha của nàng đã mỉm cười tinh quái, đầy hài hước, nhắc nàng rằng, không gì giả dối hơn sự ăn năn của kẻ phạm tội. Vì loại người này luôn tỏ ra yếu đuối, lại sẵn sàng phạm tội.
Lúc này ngồi trong lều, nàng cảm thấy mặt hồ lấp lánh như bạc đem cho nàng một sự thư thả êm đềm, nàng chưa từng có trong đời. Cha và anh đã chết. Định mệnh nàng đã an bài. Nàng sẽ sinh thêm những đứa con, sẽ tiếp tay cai trị Ferrara, sẽ cư xử công bằng, và trên hết sẽ dốc lòng sống thật nhân từ đến cuối cuộc đời…
Trích trong Tiểu thuyết Gia Đình Giáo Hoàng.