Xem sách hay

Em Không Thể Sống Cô Đơn – Tiểu Thuyết Trinh Thám

Mua ở đâu?
James Hadley Chase

James Hadley Chase

Em Không Thể Sống Cô Đơn:
James Hadley Chase là một tác giả nổi tiếng thế giới. Có thể nói không có một cuốn truyện nào của ông lại không phản ánh được một nét độc đáo sâu sắc đầy tính hiện thực về xã hội.

Ông có một lối viết rất súc tích. Những câu văn ngắn gọn mà lột tả được tâm trạng của nhân vật và các hành động của họ. Truyện của ông bao giờ cũng hấp dẫn, sống động mà cực kỳ sôi nổi. Trong cuốn “Em không thể sống cô đơn” ông kể về một cô gái nhan sắc, có tài, ham giàu nên đã lấy một ông già tỷ phú nhưng cô lại say mê những cuộc tình với bọn trai trẻ. Vì thế mà trong hoạt động kinh doanh cô đã mắc bẫy của một tay tống tiền có hạng. Những cuộc vật lộn của cô để thoát ra khỏi bẫy thật lạnh lùng, mưu trí, tàn bạo nữa…

Tác giả đã lên án những kẻ giàu có không tình không nghĩa, bịp bợm nhau để chiếm đoạt lấy những đồng tiền tội lỗi.

Đây là lời của một người nghèo khổ đã từ chối không nhận tiền của bà tỷ phú: “Acxe và bà, cả hai đều là đồ giẻ rách. Tôi buộc lòng phải nói như thế vì đó là sự thật. Tôi không hiểu sao lại có những người như bà.”.

Qua câu chuyện này, chúng ta cũng thấy được phần nào các hoạt động trong xã hội tư bản. Nó nhanh chóng, chính xác, mưu kế và chữ tín được đề rất cao. Chỉ một lần mất chữ tín là cả cuộc đời sụp đổ, câu chuyện này sẽ cho chúng ta thấy đôi nét về phong cách làm ăn của các nước đó.

“Hen-ga Rônphơ đi qua phòng tiếp khách của khách sạn Kôni, chiếc áo lông chồn khoác hờ hững trên vai. Nàng cảm thấy những ánh mắt ngưỡng mộ của hai gã người Đức bự con đang dán mắt vào chiếc áo lông màu huyền, ngực đỏ và chiếc mũ lông chồn của nàng. Nàng đã quen như thế. Nhưng nàng không hài lòng về sự ngưỡng mộ đó, phải có cái gì khác hơn kia!

Nàng ném lên bàn tiếp tân chiếc chìa khoá phòng ngủ, nhân viên tiếp tân cầm chiếc chìa khoá, hơi cúi đầu, kính cẩn như cầm một đồ vật quý.
– Thưa bà có cần xe hơi không ạ?
Giọng Ănglê khàn khàn của hắn làm nàng hơi khó chịu. Nàng nói thông thạo tiếng Đức, tiếng Pháp và tiếng Ý, nhưng gã tiếp tân biết nàng là người Mỹ nên đối với hắn thì phải nói tiếng Anh.

Nàng đáp bằng tiếng Đức:
– Không, cám ơn, tôi đi dạo, 8 giờ sáng mai tôi đi. Xe hơi phải sẵn sàng để tôi lên đường đúng giờ.
Viên tiếp tân cầm cây viết chì ghi vài chữ vào cuốn sổ nhỏ.
Anh vẫn nói tiếng Anh:
– Thưa bà, chắc chắn đùng 8 giờ. Tôi sẽ chuẩn bị ghi phiếu cho bà trước. Dạ, còn gì nữa không ạ?
Nàng lắc đầu, khoác lại ngay ngắn chiếc áo lông trước khi một gã bồi khách sạn chạy lại toan giúp nàng. Nàng nhìn gã bồi mỉm cười, rồi ra khỏi khách sạn…”.

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?