Ramon là một cậu bé rất thích vẽ, cậu có thể vẽ “bất cứ lúc nào, bất cứ thứ gì và bất cứ nơi nào”. Nhưng một hôm, Ramon đang vẽ lọ hoa thì anh trai Leon nhìn bức vẽ cười phá lên: “cái gì thế này”. Tiếng cười đã ám ảnh cậu bé và Ramon luôn cố gắng để bức tranh của mình trông “đúng” hơn nhưng vô ích. Các bức vẽ lần lượt được vứt xó ở góc nhà! Khi sự chán nản của cậu bé lên đến cực điểm, Ramon phát hiện những bức vẽ của mình được em gái Marislo trân trọng dán khắp phòng. Cô bé còn nhận xét những bức vẽ của Ramon “trông nó thật -là lọ hoa đấy chứ”. Ngắm lại những bức vẽ của mình dán trên tường, Ramon thấy “chúng đúng là trông thật –là!”. Từ đó, Ramon cảm thấy lòng nhẹ nhõm, suy nghĩ kiểu thật-là cho phép những ý tưởng của cậu bé được tuôn trào phóng khoáng. Cậu bắt đầu vẽ những gì mà mình cảm nhận được – những nét vẽ nguệch ngoạc, nhảy nhót tưng bừng và không chút lo âu. Cậu lần lượt cho ra đời các bức vẽ với đa dạng đề tài.
Mời bạn đón đọc.