… Dùng một chân đóng sập cửa lại, tôi đặt vali giữa nền nhà.
– Anh cần gì ở tôi? – Cô gái hỏi bằng giọng hơi nghẹn và hoảng sợ.
– Hãy ngồi xuống và yên tâm. Tôi không cần gì ở cô cả. Cảnh sát đang tìm tôi và tôi sẽ ở đây cho đến chừng nào họ đi khỏi khách sạn.
Kéo vali đến bên chiếc cửa sổ, tôi nhìn xuống phía dưới. Trước khách sạn đã có một đám đông tụ tập. Lại thêm ba chiếc xe cảnh sát phóng tới khách sạn, rú còi inh ỏi.
– Khoảng mười phút nữa cảnh sát sẽ có mặt ở đây. – Quay về phía cô gái tôi nói. – Người ta đang truy tìm tôi như truy tìm một kẻ giết người. Thêm hay bớt một vụ giết người nữa không có ý nghĩa gì đối với tôi. Nhưng tôi muốn cô hiểu rằng, cô không biết gì cả. Xem như cô không thấy tôi. Còn nếu như ngược lại thì viên đạn này sẽ dành cho cô, cô hiểu cả rồi chứ?
…
Lại có tiếng gõ cửa nhưng lần này mạnh hơn.
– Hãy đi ra đi! – Tôi thì thầm nhưng lại nghĩ rằng cô gái sẽ không làm theo điều tôi đề nghị và đúng như thế.
Cô đột nhiên tụt từ ghế xuống nền nhà và thút thít khóc.
– Mở cửa ra. – Một giọng nói vang lên và có ai đó đập mạnh vào cánh cửa.
Lần này thì tôi hốt hoảng thực sự, nhưng không phải vì chiếc vali tiền. Đồng tiền lúc này không còn có ích gì cho tôi nữa, nhưng không hiểu sao tự nhiên tôi nghĩ mình có bổn phận ngăn cản không thể để Heim cướp không số tiền này.
– Mở cửa ra, Farra! Chúng tôi đã biết anh ở đây rồi! – Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài hành lang.