"…Hai ngày lại trôi qua, công việc vẫn không tìm được. Sang tối thứ ba, vừa mở cửa cho tôi bước vào, mẹ nói ngay:
– Như Bình mới đến!
Tôi ngạc nhiên:
– Nó đến đây làm gì? Để xem mẹ con ta chết chưa à?
– Bình, sao con cứ dùng cặp mắt thù hận mà nhìn người như thế? Cha con sai nó đến mà!
– Cha bảo nó đến có việc gi?
– Cho con bảo nó mang đến ba ngàn đồng!
Tôi ngạc nhiên:
– Ba ngàn đòng? Tại sao?
– Mẹ cũng không biết, Như Bình nói là cha con bảo mang tiền đến cho chúng ta sắm tết và trả tiền nhà.
Tôi chẳng hiểu:
– Nhưng, tại sao bỗng nhiên cha lại mang tiền đến cho chúng ta thế?
Mẹ do dự một lúc nói:
– Có lẽ ông ấy hối hận về việc làm hôm nọ.
Tôi cắn nhẹ môi suy nghĩ xong ngẩng đầu lên nói:
– Mẹ đưa ba ngàn đó cho con để con trả lại cho họ. Con đã thề là sẽ không bao giờ dùng tiền của họ nữa mà. Họ tưởng chúng ta sống không nổi nên bây giờ đem tiền tới bố thí cho chúng ta. Mẹ! Con không thể chịu được sự bố thí của họ!…".
Mời bạn đón đọc.