Có hai người đàn bà đứng tuổi đi vào bệnh viện. Họ vừa đi vừa thì thầm điều gì đó. Một người mặc áo dài xanh, đấy là bà Huệ Trang, còn một người mặc bộ âu phục nữ màu sữa, đấy là bà Hai. Một mẹ ruột, một mẹ nuôi vào bệnh viện thăm Ái Mỹ.
Bà Huệ Trang giải thích:
– Bác sĩ nói thì… có lẽ Ái Mỹ nó sẽ phải sống suốt đời trong cái trạng thái này… Mọi người đã dùng đủ mọi cách để đánh thức ý thức của nó, nhưng vẫn không thành công… Bây giờ cách duy nhất có thể làm được là… hãy chọn cho nó một hoàn cảnh yên tĩnh nào đấy để nó tĩnh dưỡng, chờ đợi… Biết đâu một ngày nào đó, phép lạ xuất hiện… rồi nó sẽ tỉnh? Chúng ta ai cũng chỉ biết chờ đợi chuyện đó.
Bà Hai lau nước mắt vừa nói:
– Tại tôi cả, chính tôi đã giết nó.
– Có thể tình yêu đã giết nó. – Bà Huệ Trang nói, đưa mắt lơ đễnh nhìn qua bờ tường. Có một con nhện đang giăng lưới. Bà ngẩn ra nhìn rồi nói – Tình yêu nhiều lúc thật kỳ cục, nhiều khi nó lại như trở thành công cụ giết người. (Trích đoạn trong cuốn tiểu thuyết Đoạn Cuối Cuộc Tình của tác giả Quỳnh Dao.)