Quay về nơi từng là nhà, từng gắn liền với những ngày tháng bị rẻ rúng là điều không ai trong nhà Devlin muốn – trừ Faith. Cô gái với mái tóc rực đỏ đã trăn trở nhiều đêm và quyết định quay về chốn xưa. Bởi lẽ cô luôn khác với các thành viên còn lại. Cô không uống rượu như cha, không lẳng lơ như mẹ, không ăn chơi hư hỏng như anh chị. Tuổi thơ của cô gánh vác những trách nhiệm dường như luôn vượt quá sức của một con bé gầy gò: chăm sóc đứa em thiểu năng, nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ… Cô ăn mặc sạch sẽ kín đáo, học hành chăm chỉ giỏi giang. Nhưng thế thì sao chứ? Cái thị trấn Prescott ấy vẫn chỉ xem cô là một đứa nhà Devlin, mà nhà Devlin thì toàn lũ rác rưởi.
Thậm chí sau mười hai năm, trở lại trong dáng vẻ một người thành đạt, mang cái họ của người chồng vắn số, Faith vẫn bị hắt hủi do ngoại hình của cô giống hệt người mẹ xinh đẹp nhưng lăng loàn. Tuy vậy, giờ đây, cô không gào thét trong câm lặng rằng “tôi khác” nữa mà sẽ thể hiện cho đến khi nhận được sự tôn trọng của tất cả người dân nơi này – đặc biệt là Gray Rouillard.
Anh vừa là tia sáng duy nhất trong suốt quãng đời thơ ấu của Faith, đồng thời là bóng ma lớn nhất thuộc về quá khứ mà cô muốn gạt bỏ. Lẽ sống của Faith trong chuỗi ngày u ám thuở bé là cơ hội được thấy bóng dáng Gray, được nghe giọng nói của anh. Cô chỉ dám ao ước bấy nhiêu đó thôi. Giấc mơ có được người con trai sáng giá của gia đình Rouillard quyền thế là quá xa vời.
Và giấc mơ ấy đã vỡ tan trong một đêm hè khi Gray, giận dữ nghĩ rằng cha bỏ đi dệt mộng uyên ương với mẹ của Faith, quyết định tống khứ cả nhà cô ra khỏi quận cùng câu sỉ vả “Cô là đồ rác rưởi”.
Những mảnh vỡ của giấc mơ cứa vào lòng Faith trong suốt mười hai năm xa xứ. Tưởng chừng đó là liều thuốc đắng chữa căn bệnh si tình của cô, ngờ đâu khi gặp lại Gray, cô biết mình luôn là mảnh kim loại bé nhỏ trước sức hút của anh.
Thế nhưng không chỉ Faith quằn quại trong mớ cảm xúc giằng xé, Gray cũng có những nỗi khổ của riêng anh. Anh không hẳn không chú ý đến cái bóng nhỏ hay lang thang trong rừng, anh có thấy sự khác biệt của cô so với những thành viên Devlin còn lại, trong anh trỗi dậy ham muốn có cô vào đêm hè năm ấy, anh tự hào trước những gì cô đạt được như ngày nay. Mặt khác, Gray không tài nào dẹp bỏ sự tức giận và đau đớn khi cha bỏ mặc gia đình đi theo mẹ Faith, anh không thể khiến mẹ và em gái thêm một lần suy sụp vì phụ nữ nhà Devlin.
Thế nhưng lý trí không kiềm nén nổi thứ khao khát mãnh liệt thúc họ lao vào nhau, vượt qua tường thành sừng sững của quá khứ đau thương. Bức tường ấy cần được phá tan, và chỉ có một cách, đó là Faith phải chứng minh mẹ mình không liên quan đến sự biến mất của cha Gray. Điều đó đồng nghĩa với việc cô tự đâm đầu vào rắc rối.
Nếu đêm định mệnh biến Gray từ một chàng trai nổi loạn vô tư thành người đàn ông cứng rắn, tàn nhẫn thì Faith cũng từ cô bé nhút nhát trở thành một cô gái bản lĩnh, kiên cường theo đuổi mục tiêu đến cùng. Chính dũng khí đó đã biến ước mơ tưởng chừng viển vông của Faith trở thành sự thật và khi đó, cô hoàn toàn xứng đáng được tận hưởng một hạnh phúc mới ngọt ngào làm sao, trọn vẹn làm sao.
Người ta thường khuyên hãy đóng quá khứ lại để tiếp tục sống. Nhưng dường như điều quan trọng nhất lại không được nhắc đến. Muốn dẹp bỏ, trước hết cần phải nhìn thẳng vào những gì đã qua, can đảm đối diện với nó. Chỉ có như vậy, sự thanh thản mới giúp chúng ta vững bước đi tiếp.
Mời bạn đón đọc.