Xem sách hay

Dấu Vết Kẻ Sát Nhân – Tiểu Thuyết Trinh Thám

Mua ở đâu?
James Hadley Chase

James Hadley Chase

Dấu Vết Kẻ Sát Nhân – Tiểu Thuyết Trinh Thám:
“Harry Vnice bước vào phòng tiếp khách vội khép cửa để ngăn chặn những tiến ồn ào từ phòng bên ùa tới.
Anh ta vừa nói vừa nhăn mũi:
– Thật nào loạn quá đáng. Ta có cảm giác như ở sở thú và đứng trong chuồng cọp vậy.
Anh đi qua bàn giấy đến thẳng tổng đài gặp Lois Marshall. Một tay cầm chai rượu sâm banh còn tay kia cầm hai cái ly anh để xuống bàn và rút khăn mùi xoa lau trán:
– Cô thật sai lầm khi ngồi một mình ở đây. Mọi người vui chơi thoải mái trong phòng bên. Ông English bảo tôi mang sâm banh đến cô dùng.
Lois mỉm cười. Đó là một cô gái 26 tuổi xinh đẹp tác phong giản dị nhưng không kém phần duyên dáng, ít trang điểm, nước da nâu với đôi mắt to màu hạt dẻ ẩn dưới lông mày rậm, ánh mắt tự tin.

– Chắc anh biết tôi không thích sâm banh chứ? Thế còn anh?
– Tôi chỉ khoái sâm banh khi nào người khác mời.
Vnice trả lời và khéo léo giật sợi dây kim loại để rút nút ra.
– Nhưng dù sao ta phải uống mừng thắng lợi tối hôm nay. Không phải ngày nào người ta cũng đoạt chức vô địch quyền Anh hạng bán nặng.
Một tiếng “bốp”, nút bật ra, Vnice nhanh nhẹn rót rượu đang sủi bọt vào ly.
– Ừ thật sung sướng – Lois trả lời. Ở phòng bên họ còn vui chơi lâu không?
– Khi nào họ không còn gì để uống nữa. Nhưng theo tôi thấy họ chưa vội vã muốn nốc sạch các chai uýtki đâu. Nào ta uống mừng Joey Ruthlin, nhà tân vô địch. Mong cho anh ta nghiền nát các đối thủ như tối hôm nay.

– Chúc sức khoẻ ông English – Lois nhẹ nhàng nói và nâng ly.
Vnice cười:
– Xin đồng ý. Chúc sức khoẻ ông English.
– Cô làm cho ông English từ khi ông ấy mới lập nghiệp phải không?
– Vâng hồi đầu chúng tôi có một văn phòng nhỏ xíu, chiếc máy chữ thì đi thuê, còn vài thứ đồ gỗ mua chịu chưa trả tiền hết. Thế mà bây giờ cơ ngơi của chúng ta có tới ba mươi văn phòng và 40 nhân viên chỉ trong vòng có năm năm. Khá đấy chớ phải không anh bạn?

– Đúng vậy. Ta phải thừa nhận ông chủ thật tháo vát. Nhảy vào lĩnh vực nào ông chủ cũng thành công. Tuần này một trận đấu vô địch quyền Anh. Tuần trước buổi biểu diễn xiếc. Tuần trước nữa một đêm ca vũ nhạc. Không biết tuần sau sẽ là tiết mục gì đây?
Lois cười khoan khoái:
– Ồ! Ông chủ có nhiều sáng kiến lắm.
Cô quan sát Vnice. Anh ta trạc 33, vóc người trung bình, đôi vai rộng, mái tóc quăn, đôi mắt màu gio, lộ vẻ lo âu, miệng dẹp, cầm quả quýt, mũi thẳng và thanh.
– Vnice, bản thân anh cũng khá thành đạt đấy chứ?
Anh gật đầu:
– Vâng, cũng là nhờ ông English, Không có ông, mãi mãi tôi vẫn chỉ là một anh thư ký quèn không có tương lai. Nhiều lúc tôi không ngờ lại là người đắc lực của ông. Tôi cứ tự hỏi tại sao ông chủ giao cho tôi chức vụ đó.
– Ông chủ biết đánh giá chính xác con người đấy. Nếu như ông chọn anh, chắc không phải ông mê đôi mắt đẹp của anh đâu, Harry ạ. Anh xứng đáng hưởng số tiền anh lĩnh đấy!

Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lois cắm phích, nhấc ống nghe vào tay.
– Chào ông. Công ty English đây.
Cô chăm chú nghe, Vnice nhận thấy lông mày cô cau lại biểu lộ sự ngạc nhiên.
– Thưa ông thanh tra. Tôi sẽ mời ông chủ đến ngay – cô nói (và đặt ống nói xuống). – Harry, anh vui lòng đến thưa với ông English là có thanh tra Morelli ở Đội cảnh sát hình sự có việc cần nói.
– A! bọn cớm đáng ghét. – Vnice nói. Chắc ông ta lại muốn xin xỏ cái gì. Hai vé xem đấu quyền Anh hay các vé xem hát lần sau. Có cần thiết làm rộn ông chủ lúc này không?
Cô lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng:
– Harry, anh nói với ông là có việc khẩn cấp đấy.

Từ trên bàn anh vội nhảy xuống và liếc nhìn cô.
– Đồng ý.
Khi bước vội ra cửa tiếng ồn ào lại nổi lên. Anh đến thẳng phòng làm việc của English.
– Tôi đang mời ông English đến – Lois nói vào máy.
Ở đầu dây đằng kia, Morelli càu nhàu:
– Này, tốt hơn hết là cô nên chuẩn bị sẵn xe cho ông ta. Khi biết chuyện chắc ông ta phải đi gấp đấy.
Lois cắm phích khác và ra lệnh cho người giữ gara đưa xe của English đến trước cửa nhà……..”

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?