Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký – Tập 2
Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký – cuốn tiểu thuyết xuyên không với cốt truyện mới mẻ, văn phong tinh tế, nhân vật được miêu tả sinh động.
Chàng trên giang hồ là một cao thủ không người địch lại, suốt hai mươi năm ẩn thân, mỗi ngày trôi qua với chàng như một năm của cuộc đời. Chàng không ngừng mong mỏi mình có thể tìm được một đối thủ có thể cùng chàng bình võ học, luận chiêu thức. Khi chàng tung hoành giang hồ, một thân võ công trác tuyệt, lại luôn mang bên mình hai thiếu nữ tuyệt sắc, bất luận thế nào từ người chàng cũng toát ra vẻ đào hoa kiêu hãnh. Giang hồ kính trọng, đối thủ nghiêng mình, đặt cho chàng một biệt danh vô cùng mỹ miều: Diễm Thiếu…
Trên quan trường, chàng là một thân sĩ cuồng vọng – Sở Thiên Dao. Để tìm vui chàng dám vọng tưởng một tay cơ đồ soán ngôi tiềm vị, làm quân sư mưu sĩ cho Hán Vương hòng giúp ông ta ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Mọi người nghe tiếng chàng đều không khỏi kinh hãi, đồn đại chàng là một kẻ giết người không ghê tay, tính khí thất thường, quỷ dị khó đoán…
Trong tình yêu, chàng như một thiếu niên mới lớn, nhưng suy nghĩ cao thâm và luôn hết mình vì tình yêu….
Nàng một người con gái lạnh lùng, đối với mệnh lệnh của nghĩa phụ giao cho nàng chưa bao giờ từ chối. Ngay cả việc hôn nhân đại sự, đằng sau đó còn kèm theo một âm mưu to lớn nàng cũng không một lời dám cãi. Trước tình yêu nàng muốn một lần phản kháng mệnh lệnh của nghĩa phụ để đi theo tiếng gọi trái tim nhưng ông trời không cho nàng một cơ hội…
Nàng, một cô gái thế kỉ XXI sau khi xuyên không, trở thành trang chủ đệ nhất trang, đã được toại nguyện nếm trải cảm giác thích thú khi phiêu bạt giang hồ nhưng đồng thời cũng nếm trải cảm giác thân ở giữa giang hồ hỗn loạn, có những việc muốn làm mà lực bất tòng tâm…
Giữa thế giới và sự việc không thuộc về mình, nàng từ tốn trải qua những vụ việc, những con người luôn mang trong mình những âm mưu, thủ đoạn khiến nàng phải rơi vào thế chỉ có tiến không có lùi hoặc phải chết…
Giây phút nàng gặp được chàng cũng là lúc nàng nhìn thấy một cách rõ ràng nhất thế nào là địa vị, thế nào là tiền bạc và thế nào là tình yêu…
Diễn biến của câu chuyện chi tiết thế nào, đặc sắc ra sao?
***
Trích đoạn:
Đêm lạnh như nước, trăng sáng nhô cao. Trong phòng không có đèn dầu, mượn ánh sáng của ánh trăng có thể thấy bên trong bố trí tinh mỹ lịch sự tao nhã, trên bàn là bình sứ Thanh Hoa có cắm hai cành hoa đào màu hồng phấn, cánh hoa mai lay động nhè nhè trong không khí ẩm ướt dễ chịu, trên song cửa sổ gắn rèm màu đỏ tươi có treo một cây đàn cổ bảy dây, chiếc màn màu xanh nhạt rủ xuống trước giường.
Đúng vậy, hoa đào, như vậy giờ là mùa xuân rồi, nhiệt độ không khí rất dễ chịu thoải mái, chắc là vùng phía Nam. Về phần giờ là triều đại nào thì tôi không chắc lắm, tốt nhất là Ngụy Tấn Nam Bắc triều đi, tôi đặc biệt yêu thích thời đại đó, danh sĩ Ngụy Tấn rất nổi tiếng làm tôi khát khao đến cực độ.
Độc giả thông minh xem đến đây đại khái đã hiểu là tôi xuyên không rồi! Vậy thì đừng nên hỏi vì sao tôi lại xuyên qua, ngay cả bản thân tôi cũng rất mơ hồ, nếu như tôi biết rõ tôi vì sao xuyên qua, thì tôi đã sớm mở quán làm bà đồng bà cốt rồi.
Tôi chỉ có thể nói cho mọi người biết rằng: tôi tên là Phương Di, nữ, hai mươi tư tuổi, đến từ thế kỷ hai mươi mốt ở Hàng Châu, là một người chuyên sáng tác tiểu thuyết ngôn tình, mỹ danh thì gọi là nhà văn tự do. Đêm nay, khi tôi đang vắt óc suy nghĩ để sáng tác ra một cốt chuyện thần kỳ, màn hình máy tính đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng màu trắng đánh trúng vào đầu tôi, đầu óc tôi nóng lên, rồi không biết gì nữa.
Khi tôi tỉnh lại liền kể lại những hình ảnh vừa rồi nhìn thấy. Có lẽ là bởi vì trong tiểu thuyết người khác xuyên qua đều trải qua nhiều cuộc sống kỳ lạ cổ quái, cho nên bây giờ là xuyên qua tôi cũng không quá sợ hãi, nhưng thật ra trước mặt tôi là ba người đàn ông, tôi thật sự muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Một ông già mặc trường bào màu xanh cùng hai người đàn ông mặc đồ đen ước chừng ba mươi tuổi, một người có ria mép, mày rậm mắt to, nhìn qua có vẻ rất thẳng thắn phóng khoáng, một người còn lại hình thức rất thư sinh, dáng người gầy, màu da tai tái, hai mắt thâm trầm…
Vào lúc này, sắc mặt họ đều tỏ ra vô cùng lo lắng nhìn tôi. Haizz, chắc là thấy chiếc giường này đã bị tôi chiếm rồi. Mà cũng kỳ lạ thật, lý trí của tôi rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng vì sao cả người không hề cử động được chứ?
Ông già áo xanh giữ cổ tay tôi ở mép giường để bắt mạch. Chật chật, cánh tay bị quấn băng kín mít, bệnh trạng chắc khá nặng, trên cổ tay trắng muốt kinh mạch nổi rõ, chỉ thấy làn da trắng nõn lộ ra những sợi gân xanh nhạt chằng chịt. Chỉ cần nhìn qua cánh tay thôi cũng có thể tưởng tượng ra chủ nhân của nó sẽ có dung mạo tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, điều này ít nhiều làm tôi hơi kích động, dù sao thì ai mà không thích mình xinh đẹp cơ chứ…
Từ nhỏ tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp đến thuần thục, chẳng lẽ mình xuyên qua vào một bang phái giang hồ nào đó? Cũng có thể lắm. Các cô gái ở thời đại của tôi đều có một thời mơ mộng cuồng nhiệt với tiểu thuyết võ hiệp, thường thường tưởng tượng mình mặc bộ quần áo dài màu trắng, tay cầm thanh kiếm dài ba thước, tóc dài tung bay, phong thái tuyệt đẹp lang thang giang hồ. Không thể tưởng tượng giấc mộng này trở thành sự thật, khó trách truyện xuyên không nào cũng có yêu cầu cao như vậy, như mỗi ngày đều có chuyện trên tờ báo "Tấn Giang", chân thực đến mức chẳng kém gì nhau. Với cơ thể này, bất kể kiếp trước đó là ai, please người đừng cố tranh giành nữa, không cần phải nhanh như vậy mà đã đem bóp chết mộng đẹp của tôi, hãy mau mau tỉnh dậy đi…
Trong lòng tôi hoảng loạn, ý niệm mạnh mẽ, tôi có một ý niệm rõ ràng là phải cử động được cơ thể, quả nhiên cơ thể đột nhiêt giật giật, môi hé ra thở ra một làn hơi mỏng manh, hai người hắc y lập tức nhanh chóng phát hiện ra…
Mời bạn đón đọc.