Xem sách hay

Cơn Gió Thoảng (Tiểu Thuyết Quỳnh Dao)

Mua ở đâu?
Quỳnh Dao

Quỳnh Dao

…Ba hômsau, cơn sốt đã giảm. Tôi tỉnh táo đôi chút, nhưng hãy còn yếu và buồn. Bây giờ, tôi không còn nhớ rõ hôm ấy mình đã được người ta đưa về bằng cách nào, cũng không biết Phi Phi được chở về Đài Bắc bằng cách chi. Ấn tượng cuối cùng còn trong óc là Phi Phi mặc áo tắm màu đỏ, đang nằm bất động trên bãi cát.
Đối với tôi, ba ngày vừa trôi qua dài hơn ba thế kỷ. Thật lạ, trong ba hôm đó, tại sao Nam lại không đến thăm tôi lấy một lần? Mà tôi cũng không hề nghĩ đến chàng trong một khoảnh khắc? Tôi chợt tỉnh, có lẽ lòng chàng còn rối loạn hơn tôi, còn đau khổ hơn cả tôi. Hay là… chàng đang oán tôi, giận tôi. Đúng vậy, tôi quả đáng giận, đáng tởm. Sau khi câu chuyện xảy ra, tôi mới nhận thấy rằng giữa tôi và Nam hoàn toàn khác biệt nhau, chứ không đơn giản, đẹp đẽ như tôi đã tưởng. Nhưng tôi cũng không còn hơi sức đâu để nghĩ về Nam nhiều. Đầu óc tôi quay cuồng quanh thể xác của Phi Phi. Tôi đã nghỉ quẩn, mơ ước… mơ ước câu chuyện đã qua chỉ là một giấc mộng, để khi tôi tỉnh lại, sẽ thấy Phi Phi đứng trước mặt, với nụ cười hồn nhiên…
Ngày thứ tư, Hoài Băng đến, nó ngồi bên cạnh giường, chúng tôi nhìn nhau mà không nói. Một lúc chúng tôi lại ôm nhau mà khóc.
Hoài Băng vừa lau nước mắt cho tôi, vừa mếu máo
– Thái, mày đừng có nghĩ rằng lỗi tại mày mà khổ.
Nhưng Băng ơi, chính tao giết chết Phi Phi kia mà! Tại tao Phi Phi mới chết! Phi Phi đã cầu cứu tao, van xin tao. Mày có biết tao trả lời sao không? Tao bảo tình yêu không phải là lễ vật. Băng ơi! Tao đã giết nó, nó đã chết yên ổn rồi, còn tao…
Trước ngày Nam rời quê hương, chúng tôi đã thả dài trên con đường vắng, nói với nhau thật nhiều. Sau khi Phi Phi chết, tôi với Nam ít gặp nhau. Đây là lần đầu mà cũng là lần cuối tôi cùng Nam hội ngộ.
Chúng tôi đi qua nhiều con đường, đi mãi cho đến khi màn đêm buông xuống. Đó cũng là một ngày nhẹ nhàng như cơn gió thoảng. Những hạt mưa phùn bay lất phất, gây một cảm giác lành lạnh. Chúng tôi sóng đôi bên nhau, đi thật chầm chậm trong cơn mưa buồn.
Từ sau đêm vũ hội hóa trang, không biết bao nhiêu lần cùng chàng sóng vai đi như thế này, để nói chuyện lông bông và say sưa với những dự tính cho tương lai. Nhưng hôm nay, cũng thế mà sao cảm giác ngày cũ không còn. Chúng tôi không còn là chúng tôi của ngày xưa nữa sao?…
Chúng tôi lại yên lặng. Gió heo may nhẹ ru lòng người với những hạt mưa mờ ảo. Một lúc sau Nam nói:
Thái!
– Dạ.
– Chúng ta đã có được một thời kỳ đẹp quá phải không em?
– Vâng.
Tôi ơ hờ trả lời, không hiểu chàng định nói gì.
– Anh không bao giờ quên những ngày đó – Chàng nói như gió thoảng.
– Đó là những ngày đẹp nhất của cuộc đời anh… Nhưng mà, Thái…
Chàng nhìn tôi một lúc rồi tiếp:
– Anh biết em là người con gái thích nghe sự thật nên anh định cho em biết: Nếu Phi Phi vẫn còn sống…
Tôi ngắt lời Nam:
– Vâng, em biết… Anh sẽ yêu nàng ngay.
Nam cúi đầu không trả lời. Tôi nhìn lên khung trời xám trên kia rồi nhìn xuống con lộ dài hun hút. Tôi chợt như khám phá ra… Lời tôi vừa nói vẫn còn chưa đủ, vì chàng đã yêu Phi Phi lâu lắm rồi.
– Nàng là người con gái tốt – Một lúc lâu Nam nói – Nếu em có đọc qua nhật ký của Phi Phi, em sẽ thấy lòng cô ta chân tình và cuồng nhiệt ra sao…
Nam thở dài, cổ họng chàng tắc nghẹn, chàng không nói hết câu, ngước nhìn lên bầu trời đen với những hạt sương mù, chàng như đang tìm kiếm.
…Nam đứng lại, chúng tôi nhìn nhau, những hạt mưa lất phất làm lạnh da mặt. Ngọn gió đêm thổi tung tà áo, tung mái tóc chúng tôi. Chàng giúp tôi giữ vạt áo, giúp tôi cài lại khuy cổ. Trong một thoáng, tôi thấy chúng tôi thật gần gũi, nhưng tôi cũng hiểu rất nhanh: chuyện ngày xưa như cơn gió thoảng đã qua rồi, tất cả những gì còn lại nơi đây mà tôi vừa thấy, không phải là tình yêu nữa…

 
Mua ở đâu?