Đến tập này, Jess và Fred vui nhộn đã sắp 16 tuổi. Từ đôi bạn thân rất ăn ý, chúng quyết định hợp thành một “cặp”. Nhưng tai họa ập đến. Ngay khi hai đứa vừa dự định cùng nhau trải qua kỳ nghỉ hè ngọt ngào đầu tiên thì mẹ Jess lại tha cô bé qua những đền đài tháp cổ, những ngôi mộ hoang phế, rồi biển biếc này nọ trong hành trình đến thăm bố.
Chuyện xảy ra trong ba tuần hai đứa xa nhau? Jess phải làm sao để “bảo toàn” Fred khi bọn “gái xinh” cứ lởn vởn quanh cậu? Và liệu mùa hè ấy có trở thành địa ngục như Jess tưởng?
"… Khi chạy đến nhà Fred, Jess cố gắng làm chủ tình hình, nhưng mọi thứ hoàn toàn ngoài tâm kiểm soát. Kỳ nghỉ hè tuyệt vời nhất trong lịch sử đã biến thành đêm tối đen ngòm chỉ trong chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.
Jess và Fred chỉ vừa mới thành một cặp, và tụi nó đã lên kế hoạch cả mùa hè này sẽ cùng nhau chơi trong công viên, mỗi ngày lại ăn trưa dưới một gốc cây khác nhau. Thậm chí cả hai đã dự tính sẽ bắt vài chuyến xe buýt ra khỏi thành phố, lang thang qua những khu rừnghoặc tay trong tay đi dạo trên bãi biển "như trong quảng cáo bảo hiểm ấy", Fred nói vậy.
Và dĩ nhiên, khi trời tối, tụi nó sẽ làm một việc hết sức mệt nhọc là ôm ấp hôn hít nhau hàng giờ hàng giờ liền. Cả tuần qua, cứ tối tối, bên cổng công viên, trong một chỗ tối tăm kín đáo dưới một gốc cây, Fred đã hôn tạm biệt nó. Nhớ đến điều này, da mặt nó lại ngứa râm ran.
"Anh nghĩ tốt nhất mình nên tiến hành luôn cái hôn tạm biệt đánh đố vô nghĩa này đi, nếu có thể, "Fred đã thầm thì như vậy vào lần đầu tiên. "Thật ra, anh đã phải nhai kẹo cao su cả buổi tối để chuẩn bị rồi". Rồi Fred nhổ kẹo ra – một cách khá sành điệu, đúng vào thùng rác – và cả hai lao vào nhau.
Cái hôn đầu tiên. Thật dài, chậm, và ngon lành. Tim Jess muốn nổ tung. Cuối cùng, khi hai đứa buông nhau ra, Fred thì thầm, "em nghĩ sao? Kinh khủng đúng không?"
"Buồn nôn!" Jess thở dài và ngả đầu vào ngực Fred…
Fred thương yêu,
Đây là bức đầu tiên trong xê-ri thư lột tả nỗi kinh hoàng của chuyến du lịch thế kỉ 21. Em đang ở trên lầu, trong căn phòng bé nhỏ thê thảm, xếp đồ đạc vào vali. Em chỉ xếp toàn quần áo màu đen, dĩ nhiên. Em sẽ chịu tang suốt chuyến đi trời đánh này. Em sẽ tạo dáng ấn tượng trên nền những tu viện bị ma ám lúc hoàng hôn, với lũ quạ đậu trên đầu, hoàn toàn điên dại và thỉnh thoảng em sẽ lẩm bẩm “Fred… Fred…”
… Vậy là sớm mai em sẽ dứt áo chia ly thành phố thần thánh nơi anh cư ngụ. Em sẽ vừa gào thét vừa bị lôi xềnh xuống những con đường thôn quê lúc nhúc hàng đàn sóc sẽ kêu hót ầm ĩ…"
Mời bạn đón đọc.