Cũng giống như bất kỳ một thiếu nữ nào trên đời, Jess “voi con” cũng muốn mình thật lộng lẫy, nổi tiếng và thông minh. Thế nhưng cô bạn thân Flora xinh đẹp đã kịp giành hết những thứ đó, chưa kể còn giành hết những bạn trai dễ thương nhất trong trường.
Ở tuổi 15, phải chăng không có sắc đẹp là mất tất cả? Hay sự tự ti ấy của Jess là sai?
“… Ben nhướng mày. “Này, bình tĩnh đi nào! Nó chỉ, ừm, kiểu là, cậu biết mà, vui vẻ một tí thôi mà?”
“Vui vẻ á?” Jess kêu lên đầy căm phẫn. “Cậu thấy thế nào nếu lũ con gái lắp máy quay trong toa-lét nam, còn cậu thì đã vào trong đó giải quyết chuyện riêng tư hả?” Ben ngồi im lặng một lát, chắc là đang suy nghĩ. Jess cố cắn móng tay nhưng chẳng còn gì để mà cắn. Nó phải kìm lắm mới không tháo giày ra mà gặm đống móng chân.
“Tất nhiên là tớ cũng thấy phiền nếu bị quay CCTV,” Ben nhún vai. “Nhưng đó chỉ là một trận cười thôi mà. Dù cậu đã làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể nào quá tệ được. Cậu nên… đến đó và cười đùa thôi. Như thế sẽ hay hơn, nếu cậu không tới thì mọi người sẽ nghĩ là cậu nhát gan đấy.” Jess biết rõ rằng khả năng “tự cười chính mình” là một dấu hiệu trưởng thành. Nhưng nó cũng không chắc liệu ngay đến một người ba mươi tuổi có thể vượt qua chuyện này mà không hét toáng lên, rồi nhai ngấu nghiến cái quần jeans của chính mình hay không. “Tất cả đám con gái đều sẽ tới,” Ben nói. “Flora cũng đi đấy”.
“Flora thì có bị gì đầu,” Jess rít lên. “Nó đâu có bước vào căn phòng chết đẫm đó. Chắc thận của nó phải to bằng cái xe buýt quá.”
“Lúc nào Flora cũng có vẻ, xem nào, may mắn ấy nhỉ.” Ben trầm ngâm.
“Chứ còn gì!” Jess tán đồng. “Cuộc sống của nó như có phép màu bao quanh ấy. Cậu nên đến nhà nó mà xem. Bố nó đúng là một siêu sao trong lĩnh vực kinh doanh phòng tắm, còn bà mẹ thì trông y hệt diễn viên Meryl Streep. Ngôi nhà thật đáng kinh ngạc. Cậu sẽ phải cởi giày trước khi bước vào vì mọi tấm thảm đều có màu kem. Và nếu bát đĩa mà có bị sứt thì mẹ Flora sẽ cho chúng “về vườn” ngay. Nếu là nhà tớ thì chẳng có cái nào là không sứt mẻ cả.”
Ben nhìn chăm chú sang phía bên kia quán. Jess thấy trò chuyện về những chiếc đĩa sứt mẻ không hẳn đã là cách lý tưởng để tiến gần đến trái tim của một chàng trai. Nhưng nó còn nói gì được nữa bây giờ? Phim ảnh? Xe cộ? Thể thao? Hay âm nhạc? Jess không thể nghĩ tới bất cứ điều gì được quá vài giây trước khi tâm trí lại quay về với cái băng CCTV đáng nguyền rũa đó…”.
Mời bạn đón đọc.