“Chuyện Về Thị Trấn Nhỏ” của tác giả Grace Metalious là cuốn tiểu thuyết tuyệt vời, nổi tiếng trên thế giới. Nội dung viết về cuộc sống đa dạng, phong phú, đầy cảm xúc mãnh liệt, đầy ước vọng và tận cùng những điều bí mật của người dân tại một thị trấn nhỏ nước Mỹ.
Sách đã được xuất bản nhiều lần, bằng nhiều thứ tiếng trên thế giới. Số lượng trên 7 triệu bản đã được bán hết. Đó là một tác phẩm tuyệt vời được bạn đọc trên khắp thế giới mến mộ.
“Đây là một cuốn sách lớn, đầy sức mạnh về con người” (Daily Telegraph)
“Tiết cuối thu thật chẳng khác gì một thiếu phụ. Nhiệt tình, nồng hậu và sôi nổi thật đấy những cũng chẳng kém phần đồng bóng, nàng đến rồi đi lúc nào tuỳ thích khiến người ta chẳng bao giờ biết chắc liệu nàng có đến hay không và sẽ lưu lại bao lâu. Ở miền bắc New England, tiết cuối thu thanh bình và nắng ấm thường giơ cao bàn tay với những cái móng đỏ chót để cản chân mùa đông lại trong chốc lát. Nàng đem đến cho ta hơi thở ấm áp cuối cùng, cái khoảnh khắc trái mùa kéo dài cho đến khi mùa đông lần tới cùng với bộ xương băng giá và y phục quái đản dệt bằng những thân cây khẳng khiu trụi lá của nó và một nền đất chai cứng buốt lạnh. Mấy cụ già ngồi kia, những con người đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu ngọn gió đông nham nhở và sắc cạnh bòn rút dần cho đến cạn kiệt tuổi trẻ của họ, rầu rĩ nhận ra rằng cái tiết cuối thu kia chỉ là một sự vờ vịt mà người ta phải nhìn với cặp mắt hoài nghi. Còn bọn trẻ thì khắc khoải mong chờ, chăm chú theo dõi bầu trời se lạnh và u buồn để có thể kịp thời nắm bắt những tín hiệu thoáng qua của sự trở về của nàng Thu Muộn. Và đôi khi dẫu có tinh ranh đến đâu người ta cũng không tài nào đoán trước được rằng chính những người già kia, lòng tràn đầy hy vọng, cũng nóng lòng chờ mong cùng bọn trẻ, những con mắt héo hon cũng ngước lên bầu trời để soi tìm vài dấu vết mong manh của một sự dịu dàng giả tạo.
Một năm, vào những ngày đầu tháng mười, tiết cuối thu đã đến với cái thị trấn nhỏ gọi là Peyton Place ấy. Giống như một thiếu phụ tươi cười và duyên dáng, nàng thu muộn đã trở về, thong dong dạo chơi khắp vùng nông thôn yên bình khiến cho mọi cảnh vật trở nên tinh khôi đến nhức mắt.
Bầu trời thì thấp và trong xanh không một gợn mây. Những cây thích, cây sồi và tần bì màu đỏ sẫm, nâu hay màu vàng, tất cả cùng đua nhau làm dáng trong ánh sáng ấm áp trái mùa dưới bầu trời mua thu muộn. Còn những cây tùng, cây bách thì giống như lão già cau có, đứng trên khắp các ngọn đồi xunh quanh Peyton và toả ra một thứ ánh sáng xanh vàng. Đường ngang ngõ dọc của thị trấn thì đầy lá rụng, khi bước lên ròn tan nghe vui tai, và nếu bị vò nát thì toả ra một mùi hương ngòn ngọt mà chỉ có những người già khọm khi dẫm lên mới nghĩ đến cái chết và sự suy tàn.
Trị trấn im lìm dưới ánh nắng mặt trời mùa thu muộn. Trên phố Cây Du, trục đường chính của thị trấn, tất cả đều im phăng phắc. Sau khi hạ những mái che bằng vải bạt xuống trước các tủ kính bày hàng, mấy lão chủ trầm ngâm suy nghĩ về cảnh buôn bán ế ẩm rồi rút lui vào ngồi ở trong phòng, vừa ngủ gà ngủ gật vừa mơ màng đưa mắt lướt qua những dòng tin của tờ Thời báo Peyton Place trong khi vẫn theo dõi buổi truyền thanh trực tiếp một trận bóng chày…..”
Mời bạn đón đọc.