… Nó bị nghẹn, ho sặc sụa, hắt hơi, nhổ phì phì và rú lên, tay nó chộp lấy chiếc cốc ném thẳng về phía bà vú già. Cái cốc trúng ngay giữa bụng. Thế là tức điên lên, bà kẹp đầu thằng bé trong cánh tay mình và bắt đầu tống liên tục mấy thìa súp vào họng nó. Nó cứ ọe hết ra, chân giãy giụa, người uốn cong, uất ức, tay đấm vào người bà vú, mặt đỏ tía như thể sắp chết ngạt.
Thoạt đầu ông bố ngạc nhiên đến nỗi không làm được gì. Rồi bất thình lình, ông ta nhào lên với cơn thịnh nộ điên cuồng, nắm lấy cổ bà giúp việc và ấn vào tường. Ông ta lắp bắp:
Cút ra!… Cút ra!… Cút ra ngay!… Đồ thô bạo!
Nhưng bà vú, sau phút choáng váng đã đẩy lùi ông ta lại, đầu tóc rối bù, chiếc tạp đề lật ra sau lưng, cặp mắt tóe lửa, hét lên:
Ông làm sao thế hả? Ông muốn đánh tôi bởi vì tôi cho thằng bé mà ông sắp giết chết bằng cái đống bánh ngọt ấy ăn súp à?
Ông ta nhắc lại, run bần bật từ đầu đến chân:
Ra ngoài!… Cút đi!… Cút đi, đồ thô bạo!…
Bà vú vô cùng giận dữ, tiến đến trước mặt ông ta, nhìn xoáy vào mắt, giọng run run:
Ah!… Ông tin rằng… Ông tin rằng ông có thể đối xử với tôi như thế hả?… Ah! Không đâu… Vì ai, vì ai cơ chứ?… Vì cái thằng oắt con không phải là của ông này à?… Không… nó không phải là con ông… không phải là con ông… không một chút nào của ông hết… Tất cả mọi người đều biết thế, trời ạ, chỉ trừ ông thôi… Ông thử hỏi bác bán thịt, bán đồ khô hay bán bánh mì xem, hỏi tất cả mọi người ấy…
Bà nói đứt quãng, câu được câu chăng vì tức giận, sau đó bà im bặt, nhìn ông ta.
Ông Lemonnier không nhúc nhích, tím tái, hai cánh ta buông thõng thượt…
Trích Đứa con trong Chuyện Kể Ban Ngày Ban Đêm của Guy De Maupassant.