… Paige không mặt đồ khử trùng. Người ta không cần cô trong phòng mổ. Jill được đánh thuốc mê toàn diện, cô không biết ai có mặt, ai không. Vả lại, mẹ cô ngồi một mình lo sợ trong phòng đợi.
Họ ngồi với nhau lặng lẽ, nín thở mỗi khi cửa phòng mở ra, và khi người bác sĩ hiện ra không phải là bác sĩ của Jill, họ thở dài chán nản. Paige nghĩ đến những người sắp có con, những người muốn tìm trước vị bác sĩ nhi khoa cho con mình, họ đến hỏi cô những điều cần phải làm trước khi sinh con. Sự nôn nóng của họ lúc nào cũng lây sang cô.
Nhưng bây giờ không có sự nôn nóng đó – mà chỉ lo sợ đứa bé ra đời bị dị dạng hay là quá nhỏ không thể sống được, hay là mắc phải bệnh gì đòi hỏi phải chữa trị lâu ngày tốn kém, và lo sợ rằng Jill có phản ứng bất thường trong khi giải phẫu, vì nội tạng của cô bị thương tích trầm trọng.
Cuối cùng người bác sĩ đến gặp họ, cho họ biết rất nhiều tin tức. Bà nói:
– Jill thì tốt, nhưng chúng tôi không cứu đứa bé được. Tôi rất ân hận, bà Stickley à. Xương chậu cô ấy vỡ, nên đã sinh ra nhiều chứng nội thương khác. Điều lạ lùng là thai nhi sống trong bụng mẹ khá lâu.
Jane đưa tay để lên ngực.
Nhưng Jill vẫn bình thường chứ?
– Cô ta sẽ bình thường. Khi đứa bé lấy ra rồi, chúng tôi đã chữa trị vài chỗ bị thương tích. Nếu các chỗ này lành lặn, cô ta vẫn có thể có con lại bình thường…
Trích từ chương Mười chín trong Chuyện Bất Ngờ.
Xin trân trọng giới thiệu.