Chúng ta đi xem xiếc, trong khi chẳng một diễn viên nào nghỉ mình làm xiếc. Họ đến rạp xiếc cũng tự nhiên như mình tới trường, đến nhà máy. Bí mật “làm xiếc” xem ra chỉ ở một chỗ này thôi – biết tận dụng triệt để thói quen thường ngày của người đời.
Mở mắt ra, mọi người đã đặt chân xuống đất đi bộ. Đi trong nhà, đi ra ngõ, khắp nơi tìm đâu chẳng được chỗ đặt chân trên mặt đất bao la này mà phải bận tâm. Thế mà diễn viên tận dụng ngay cái chỗ chẳng ai bận tâm để làm xiếc. Anh ta tạo ra một tình thế ngặt nghèo giả tạo, rồi cho thập thò mấy mối nguy: chỗ đặt chân mong manh (nguy cơ trượt), căng trên cao (nguy cơ ngã), lại còn mấy cô ngồi xem xúyt xoa tay cầm thêm cây sào nữa!.
Cuộc sống trần gian của chúng ta có biết bao nguyên lý. Mỗi nguyên lý có vô vàn biểu hiện khác nhau, trái ngược nhau, khi thực, khi hư, khi bày ra, khi che giấu. Cư xử theo những nguyên lý ấy, thực ra, ai cũng như ai. Chỉ có điều, người thì cặm cụi làm, người thích nói bô bô lên. Riêng chuyện ấy người đời ham làm hơn ham nói. Thậm chí người ta còn cố tình giấu kỹ, lờ tịt, không nói. Hoặc ai đó nói thì nói lí nhí, nói nhát gừng, nói lúng búng, thậm thà thậm thụt như nói vụng. Sao thế nhỉ? Chỉ vì không đâu bằng trong Chuyện ấy có quá nhiều định kiến. Mà định kiến thì ai cũng kiêng, mặc dù mọi người biết tỏng bao giờ nó cũng ở dưới tầm lịch sử đương thời.
Chuyện ấy sẽ được trình bày như nó cần phải được trình bày, bất chấp mọi định kiến. Hi vọng bạn sẽ tự thuyết phục lấy mình bằng những lý lẽ và sự kiện hơn là vì định kiến. Rồi bạn sẽ tự nghiệm thấy sự thuyết phục ấy, rút cục vì lợi ích của cuộc sống, của những cá nhân đang sống, nghĩa là của chính bạn. Nếu có chỗ từ trang viết, bạn cảm thấy gai gai, rợn rợn thì xin hãy nghĩ bụng, ôi dào, quá lắm cũng như nhìn thấy họng súng đang chĩa thẳng vào mình từ trên màn ảnh.
Mời bạn đón đọc.