…Tôi vừa chạy vừa vứt bỏ, vứt bỏ tất cả những thứ cảm thấy không cần thiết, ví như lòng tự trọng, tín ngưỡng, bản ngã vô dụng và cả sự quật cường, tôi tự nhủ với bản thân phải hành tranh gọn nhẹ, đánh canh bạc tất tay, buộc phải hy sinh một số thứ mới có thể cất cánh an toàn, mới có thể đạt được ước mơ. Nhưng những thứ bị vứt bỏ, luôn giống như chú chó trung thành luôn lẽo đẽo sau lưng tôi. Tôi ép tâm, ép bản thân không được quay đầu lại, không được bận tâm, ép bản thân không được nghĩ ngợi vì sao vứt bỏ nhiều thứ như vậy mà người khác vẫn lạnh nhạt, vẫn hững hờ, vẫn bàng quan trước sự tồn tại của mình. Nhưng thực ra tôi hiểu rõ hơn ai hết, không ai ép buộc mình vứt bỏ điều gì, là tôi tự ép bản thân mình làm vậy mà thôi…
Mời bạn đón đọc.