Cáo Xanh:
Lư Sảnh Cô là người con gái luôn hướng tới tự do, chạy theo tình yêu mà không được. Cô đã sống một thời tuổi trẻ trong sự ghẻ lạnh của mọi người và giữa những lời đồn thổi. Tuy bắt kịp 20 năm cuối cùng của thế kỷ 20 với những ngày được giải phóng tư tưởng ở Trung Quốc, dũng cảm bước lên văn đàn và chỉ một đêm là nổi tiếng, trở thành ngôi sao mới về văn học rực rỡ trước mắt mọi người, nhưng cuộc sống cá nhân thì vẫn lận đận chẳng ra sao. Qua rèn luyện mài giũa cả nửa đời người. Sảnh Cô cuối cùng trở thành Thanh Hồ – con cáo xanh – khiến người ta cười dở khóc dở. Yêu và giận đan xen nhau, Thanh Hồ bồn chồn, Thanh Hồ xinh tươi yểu điệu, trong sáng vô tư, thoắt ẩn thoắt hiện, như thật như mơ.
Từ một góc độ tuyệt diệu, tác giả đã có sự giải bày rất độc đáo về nữ tính, dục vọng, tình yêu và cách mạng, dân chủ, quyền lực…. Lịch sử là vĩ đại huy hoàng, trong khi đó con người chỉ là phàm phu tục tử; Thế là tất cả mọi tấn bi hài kịch của cuộc đời, đều nảy sinh từ đó….
“Đến những năm đầu thế kỷ 21, thỉnh thoảng người ta vẫn nhớ lại hình ảnh Thanh Hồ khi gặp lần đầu tiên. Đó là một người đàn bà tầm tuổi nạ dòng, nghèo khó và khiêm tốn, mặc áo bông mang bọc lồng tay áo, đi giày bông mà khoá kéo không hết, trên khuôn mặt vàng võ của chị bóng lên một lớp như sáp. Bất kỳ ai cũng không nén nổi, muốn nhìn lại khuôn mặt chị, một khuôn mặt rất có ấn tượng.
Khuôn mặt chị nhìn thẳng có cảm giác như một hình lục giác, trán, gò má và cằm, mỗi nơi là một đỉnh. Đôi gò má vừa cao vừa rộng, cằm cũng hơi nhô ra khác thường. Lông mày tựa như hai chiếc lá, không phải lá liễu, mà là lá tre. Đôi mày hơi gần sống mũi như đáy của một hình tam giác rất nhọn, phần đỉnh của lông mày lại ở hai đầu của vầng trán, dài và khoẻ, y như người vẽ ra bằng bút lông, cũng có thể nói giống như hình hai con dao bầu mà chuôi dao quay về đằng sống mũi, còn mũi dao thì hướng ra hai bên thái dương.
Đôi mắt phượng của chi ta xếch cao lên, còn xếch hơn cả mắt của các vai đào trong Kinh dịch, hai mắt dài và nhỏ, lại cách nhau rất xa, hai đuôi mắt kéo dài về phía huyệt thái dương khiến ta có cảm giác sự thông minh của con người này là vô cùng vô tận. Đôi mắt của chị thậm chí cứ như không nhìn vào một mặt phẳng ở phía trước, mà như hơi chia sang mé trái và mé phải, mắt trái nhìn về phía trước ở mé trái, mắt phải nhìn về phía trước ở mé phải. Cặp mắt như thế, có nét giống như mắt của một loài thú, như ngựa, như hươu chẳng hạn, đương nhiên cũng có thể ví với loài sói, loài cáo. Thỉnh thoảng chị ta trợn to đôi mắt ấy lên, thế là cả khuôn mặt chợt sáng lạnh lên, khiến người ta phải choáng váng. Không lâu sau đó, cặp mắt ấy liền nhắm lại, thế là như giếng cổ không gợn sóng, như cây khô không có hoa….”
Mời bạn đón đọc.