Cạm Bẫy Hiểm Độc – Truyện Trinh Thám Chọn Lọc:
“… Bác sĩ đi. Luy-panh lên một mô đất gần đấy để trông vào cửa sổ tầng một và tầng hai. Nhiều cửa còn sáng đèn.
Anh chờ khá lâu rồi từng nơi ánh sáng đèn tắt dần. Anh đi ngược theo chiều của bác sĩ, rẽ phải dọc theo tường lại chỗ lùm cây mà hôm trước anh giấu chiếc xe máy gần đấy.
Mười một giờ. Anh tính thời gian bác sĩ đi qua vườn rau vào trong lâu đài, lẩm bẩm:
– Thế là một, về phía nó được rồi. Luy-panh đến cứu viện thôi; kẻ thù sẽ không để chậm cú đánh quyết định… và mình phải ở đó.
Anh làm động tác như lần đầu, kéo cành cây, nhảy lên tường và leo qua những cành to. Lúc đó anh lắng tai nghe hình như có tiếng chân dẫm trên lá khô. Đúng thật, anh thấy một bóng đen đi bên dưới anh, cách khoảng ba mươi mét.
Anh tự nhủ: – Quái, tên bất lương đánh hơi được rồi, mình hỏng mất!
Một ánh trăng lướt qua, Luy-panh thấy rõ người đó nâng súng lên. Anh định nhảy xuống đất đi trở lại nhưng cảm thấy nhói ở ngực, nghe thấy nổ, giận dữ chửi và lăn từ cành cây này xuống cành khác như một xác chết.
Trong lúc bác sĩ Ghêru theo lời chỉ dẫn của Luy-panh, trèo qua cửa sổ thứ năm dò từng bước lại tầng một. Đến trước phòng Gian, ông gõ nhẹ ba cái, vào được và khoá cửa lại.
Ông nói nhỏ với cô gái đang bận quần áo ngủ:
– Cô nằm lên giường đi như đang ngủ. Chà, ở đây khá lạnh, cửa sổ phòng tắm mở à?
– Vâng… ông có muốn…
– Không, cứ để thế. Gian sợ hãi lắp bắp nói.
– Đúng, chắc chắn sẽ đến.
– Nhưng ông nghi ngờ ai?
– Tôi không biết… có thể một người nào đó ẩn trong lâu đài… hay trong vườn.
– Ôi, cháu sợ quá.
– Đừng sợ. Anh chàng bảo vệ cô có vẻ rất mạnh, chắc tay. Anh ta đang ẩn đâu đó trong sân.
Bác sĩ tắt đèn, đến gần cửa sổ vén màn lên. Một bậc hiên hẹp chạy dọc tầng một nên chỉ thấy một mảng sân phía xa. Ông trở lại bên giường. Những giây phút nặng nề trôi, đối với họ như kéo dài vô tận. Đồng hồ trong làng điểm nhưng tiếng động ban đêm lấn át rất khó phân biệt. Họ lắng nghe, thần kinh căng thẳng.
Bác sĩ thầm thì: – Cô có nghe thấy không?
– Có… có… Gian ngồi dậy trên giường trả lời.
– Cô nằm xuống… nằm xuống… họ đến đấy.
Một tiếng rắc nhỏ ngoài hiên rồi một loạt tiếng động không rõ rệt, không xác định được là tiếng gì nhưng họ có cảm giác cửa sổ gần đấy mở rộng thêm vì khí lạnh dồn vào. Đột nhiên rõ ràng là có một người nào đó bên cạnh.
Bác sĩ tay hơi run nắm lấy khẩu súng ngắn. Nhưng sông vẫn không nhúc nhích vì nhớ đến nghiêm lệnh đã có và ngại phải quyết định ngược lại…”.
Mời bạn đón đọc.