"…Thanh em,
Anh sẽ nhờ luật sư nghiên cứu kỹ cách thức ly dị để quyền lợi em không bị thiệt thòi. Tối nay về sẽ bàn thêm. Bá Nam
Xé nát mảnh giấy bỏ vào sọt rác, lòng Thanh đau quặn, cuộc sống chung kết thúc một cách dễ dàng, Thanh vẫn không tin đây là sự thật. Ngồi trước bàn trang điểm, chải lại mái tóc dài óng ả mà lòng rối như tơ. Nếu nội còn sống, chuyện này có xảy ra được không? Nội ơi nội, con muốn được nội ôm vào lòng, để con quên hết năm năm phiền muộn. Ta lỗi lầm chăng? Phải chi có nội ở đây để ta hỏi rõ xem có phải lỗi nơi ta hay tại trời xanh ghen ghét.
Bà Ngô bước đến cạnh:
– Thưa cô có khách quí.
– Khách à? Tim Thanh đập nhanh, phải Can chăng? Chàng đã đến, chàng đã vượt mọi khó khăn đến với ta? Đôi môi run run:
– Ai đó? Đàn ông hay đàn bà?
– Đàn ông, có mang cả quà đến.
– Mời ông ấy vào phòng khách, tôi sẽ ra ngay!
Thanh vội vàng thay chiếc áo ngủ mặc chiếc áo dài tím hôm nọ chạy ra. Đứng chựng lại cửa phòng khách, lòng nàng trầm xuống. Tuyệt vọng chăng? Vì khách đến không phải là Can mà là ông Vân…".
Mời bạn đón đọc.