Ngay nhan đề đã nhuốm hơi hướm khác thường. Thật vậy, khác thường kể từ nhân vật đến nội dung. Không thuộc mô típ nhân vật chính đơn lẻ như Nhóc Nicolas hay Pippi Tất dài, Chuyện nhà Jean là bộ sưu tập những trò rách giời rơi xuống của một nhóm sáu anh em trai. Lũ nhóc ấy thu hút sự chú ý ở khắp mọi ngả đường chúng đi qua với đội hình bé dần đều, cái đầu tròn vo và đôi tai to vểnh. Trông như một đội chơi, một gánh xiếc hay một đoàn chú lùn nhào lộn sắp sửa nhảy qua các vòng tròn.
Tác giả tự nhiên của sáu Jean này là một ông bố bác sĩ và một bà mẹ nội trợ, giống nhau ở tính hài hước bẩm sinh. Đẻ liền tù tì sáu đứa con trai, đứa nọ hơn đứa kia hai tuổi, họ quyết định đặt tên chúng là Jean A, Jean B, Jean C… cứ thế đến hết cho dễ nhớ. Sáu đứa bé cùng tên nhau, cũng trùng tên với bố và cả ông nội ông ngoại, rồi đây sẽ biến cuộc sống mà cha mẹ chúng hi vọng là đơn giản và ngăn nắp thành ra phức tạp và rắc rối liên miên. Có lần Jean C mở nước tắm cho rùa, nhưng không biết xoay hướng nào để khoá nước lại, kết quả là khi ba mẹ đi xem phim về nước đã ngập mấp mé tới chân cầu thang, lũ trẻ đứng trên ghế khóc nức nở, còn em rùa tung tăng bơi lội khắp nhà. Lại có lần thấy ngoài phố người ta biểu tình, bọn nhóc cũng họp nhau lại tổ chức đình công đòi bố mẹ tăng tiền tiêu vặt và đe doạ sẽ không thoả hiệp nếu mức tăng dưới 10%. Đơn giản như việc tắm rửa mà cũng khó lòng xuôi lọt, vốn ghét tắm, bọn trẻ thường vặn vòi ra một lúc lâu, để tiếng nước chảy tồ tồ đánh lừa ba mẹ.
Đối với từng thành viên nhà Jean, sự đông đúc của gia đình hình như bất tiện và bất thường ngay cả với chính họ. Khi dắt tiểu đội tí hon này ra đường, thấy thiên hạ cứ ồ à ngạc nhiên vì sao có người đẻ nhiều đến thế, mẹ Jean thường khoả lấp "là trẻ con tôi nhận trông hộ", ba Jean thì bực dọc "đây mới là hàng mẫu, ở nhà còn mấy đứa nữa cơ". Ngay bọn trẻ cũng có vấn đề của riêng mình. Chúng không bao giờ chơi trò hiệp sĩ giải cứu người đẹp vì không ai chịu đóng người đẹp. Đứa nào cũng từng có lúc ước ao cực đoan rằng chúng là con một hoặc sống cô đơn để khỏi có ai gác chân lên mặt khi đang ngủ. Biết tin mẹ sắp sinh thêm em bé, Jean A lộ vẻ mệt mỏi thấy rõ, còn Jean B ngậm ngùi: "Chúng tôi có khác gì những kẻ sắp chết đuối đang chen chân trên một con thuyền nhỏ, thế mà giờ đây lại phải cố đón nhận thêm một hành khách nữa". Chỉ ít lâu sau khi em út chào đời, một trong số Jean đã nguệch ngoạc lên cửa, ngay bên cạnh biển tên của gia đình hai chữ "Hết Chỗ". Và vì thủ phạm không chịu nhận tội nên ba đã phạt cả bọn không được đi bơi một tuần. Sống giữa một gia đình đông đúc mà lại giống nhau quá đỗi từ ngoại hình đến tên gọi, anh em Jean phải nỗ lực đủ mọi cách để cá tính hoá bản thân, chẳng hạn Jean A luôn cố gắng học giỏi tiếng Latinh và luyện sự mẫn cảm với chính tả để không bao giờ viết sai, Jean B mơ làm thám tử và luôn ghi tắt tên mình thành J.B (ám chỉ James Bond), Jean C tự nhận mình là người giỏi võ nhất thế giới, Jean D luôn hành xử như người ngoài hành tinh…
Vô vàn khuôn hình sinh động như thế đã tạo nên chất liệu ngoạn mục cho một Chuyện nhà Jean. Không chỉ để vui cười, ẩn sau những màn bát nháo của đám trẻ và sự điên đầu của người lớn là một bài học rất đỗi giản dị về tình yêu thương. Tuy bực bội vì nhà quá đông, nhưng hễ vắng ai thì chính các Jean lại ngậm ngùi: thiếu một người cũng như chơi bài thiếu lá, mọi chuyện trở nên kỳ kỳ, meo méo, khiến cả trò chơi thành ra hỏng bét. Vì đều là con trai nên không có màn hờn dỗi hay nũng nịu trong lòng phụ huynh, thay vào đó các Jean biểu lộ cảm xúc với cha mẹ chúng theo những cách rất riêng. Đi học về, chúng xúm vào giúp mẹ chuẩn bị bữa ăn, khi đi chợ, chúng mua bánh về làm quà cho mẹ. Còn cha, hình tượng ông thường hiện lên lớn lao vững chãi ở những câu cảm thán (Ba tôi khoẻ như lực sỹ, Ba tôi cực kỳ khéo tay. Ba tôi một bác sĩ trứ danh. Ba tôi đúng là chuyên gia vĩ đại về lò nướng…) Tình yêu thương không cần ầm ĩ, tình yêu thương chỉ cần lấp lánh ở những cảm xúc tự nhiên thế thôi…
Mời bạn đón đọc