Mồ hôi lăn thành giọt trên khuôn mặt và gáy người đàn ông mặc bộ đồ sẫm màu, mặc dù trong cái đêm tháng mười này trời khá lạnh. Hai bàn tay hắn nhơm nhớp mồ hôi nên hắn đã phải nhiều lần lau vào chiếc áo bò đang mặc trước khi xỏ tay vào đôi găng da mỏng. Lúc hắn lôi chùm chìa khóa to đùng từ túi quần trái ra, các chìa khóa màu bạc chạm nhau leng keng, người đàn ông lạ mặt sợ hãi nhìn quanh con đường vắng tanh không một bóng người.
– Cứ bình tĩnh. – Hắn tự ra lệnh cho mình. – Chẳng có ma nào trông thấy mình giữa đêm này đâu.
Cuối cùng thì hắn cũng tìm được chiếc chìa khóa cổng. Cánh cửa gỗ sồi nặng nề mở ra không hề có một tiếng kêu nào.
Bóng người đàn ông biến mất rất nhanh trong lối vào, cánh cửa sập nhẹ vào ổ khóa. Tìm được chiếc chìa khóa mở căn hộ tầng trệt, hắn liền chui ngay vào. Hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa dám bật đèn pin lên. Hơn nữa, hắn rất quen thuộc căn hộ này nên chỉ cần có ánh sáng ngọn đèn đường mờ mờ chiếu qua cửa sổ là hắn đã có thể đi qua gian sảnh tới đúng phòng khách được rồi…