“… Ngờ đâu chữ sinh chưa kịp thốt ra, thiếu niên anh tuấn bỗng nhướng mày, tay phải nhẹ vung, một đốm sáng xanh bay ra nhanh như chớp, lọt ngay vào miệng Âm Hùng.
Âm Hùng hư lên một tiếng, toàn thân co giật một hồi ngã xuống đất chết ngay tại chỗ.
Âm Hoa vừa thấy đối phương búng ra một đốm sáng xanh, đã kinh hoàng đến ngây người, quên mất cứu giúp Âm Hùng, vội lùi nhanh ra xa.
Thiếu niên anh tuấn chẳng đếm xỉa đến Âm Hùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mặt Âm Hoa đang liên tiếp thoát lui, quát to:
– Đứng lại ngay!
Âm Hoa đã khiếp sợ đến mặt mày tái ngắt, hai chân run lẩy bẩy, lắp bắp nói:
– Đạn… chỉ… lưu… huỳnh (đom đóm)…
Thiếu niên anh tuấn cười khẩy:
– Ngươi cũng biết môn tuyệt kỹ này ư?
Âm Hoa gắng hết sức mới giữ cho người ngưng run rẩy, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc hỏi:
– Các hạ từ Thần Anh Cung đến đây ư?
– Bây giờ ngươi đã tin là ta không tự phụ quá đáng rồi chứ?
Âm Hoa là người vô cùng gian trá, biết hôm nay khó có thể thoát chết, nhưng khi chưa hoàn toàn tuyệt vọng, thì cũng còn nuôi chút hy vọng sống. Thế là, y cố lấy lại bình tĩnh, cười ha hả nói:
– Một người thân hoài tuyệt kỹ mà lại không phân rõ được ân oán trái phải, Âm Hoa này tuy khó khỏi chết dưới tuyệt học Đạn Chỉ Lưu Huỳnh, nhưng lòng hết sức không phục.
Thiếu niên anh tuấn nghe vậy bất giác ngẩn người, lạnh lùng hỏi:
– Ngươi nói vậy là sao? Bao sĩ nhục và đánh mắng khi xưa chưa đáng tội chết ư?
Âm Hoa gượng cười:
– Không phải vậy. Khi xưa trong Hình Đường, Âm mỗ đã cứu tôn giá chứ không phải hại.
– Cứu ta ư?
– Độc hình roi gái tuy thảm, nhưng nếu mổ bụng moi tim thì tôn giá có còn sống đến ngày hôm nay, còn học được tuyệt kỹ Thần Anh chăng?
Thiếu niên anh tuấn thế là đã hiểu, ngửa mặt cười nói:
– Vậy là kẻ này phải báo ân cho tôn giá chứ gì?
– Không dám kỳ vọng như vậy.
Thiếu niên anh tuấn sầm mặt:
– Hừ, ngươi thật là xảo quyệt, khi xưa chẳng qua là ngươi muốn ta phải chịu nhiều đau khổ hơn, hầu khai ra ý đồ của Á Nương mà thôi. Ngươi tưởng ta sẽ cho ngươi chết một cách dễ dàng nhanh chóng hay sao? Không đâu, có qua có lại thì mới toại lòng nhau chứ.
Âm Hoa rùng mình kinh hãi, lại lùi ra sau một bước, bỗng hướng về gò đất phía sau thiếu niên anh tuấn, lớn tiếng nói:
– Lữ tiền bối đến thật đúng lúc, tên tiểu tử này chính là kẻ đã đánh cắp minh châu.
Thiếu niên anh tuấn biết rõ đối phương là kẻ xảo trá, chỉ ngưng thần lắng nghe chứ không ngoảnh lại nhìn, đoạn cười khẩy nói:
– Âm Hoa, ngươi định đào tẩu ư?
Âm Hoa thấy mưu kế không thành, tự biết khó thể thoát chết, bèn chỉ mong được chế một cách nhanh chóng, buông tiếng quýt vang, vung động ngọn Phụng đầu điểm huyết khuyết, sấn tới điểm vào huyệt Linh đài của thiếu niên anh tuấn…”
Mời bạn đón đọc.