…Khoảng mười lăm ngày nay tôi bệnh không ra khỏi nhà. Bữa đầu tiên sau khi khỏi bệnh, tôi đi làm. Tôi cùng với ngài Xađi xuống tàu hoả và đi tới bến tàu thuỷ. Khi ấy một người bạn đi ngang hỏi:
– Ngài Xađi ơi, thời tiết thế nào?
Rồi không đợi trả lời, anh ta tiếp tục đi. Chúng tôi đi xuống các bậc thang. Một người quen khác của chúng tôi đuổi kịp:
– Chào ngài Xađi! – Anh ta nói.
Ngài Xađi trả lời:
– Chào anh!
– Thời tiết thế nào, ngài Xađi? – Người quen của chúng tôi hỏi và chạy đi ngay tức khắc.
Tôi ngó ngài Xađi. Mặt ông ta tái xanh.
Phi?u lại vang lên những tiếng nói:
– Ngài Xađi, thời tiết thế nào?
Thời tiết thế nào, ngài Xađi?
Ngài Xađi tức giận nhưng cố không đề lộ ra.
Chúng tôi lên chuyến tàu thuỷ. Tìm được chỗ ngồi ở dưới khoang. Một người nào đó ngồi cạnh nói:
– Chào ngài Xađi!
Ngài Xađi đáp:
– Chào ngài!
– Ngài vẫn khoẻ chứ ạ?
– Cám ơi ngài, nhờ được những lời cầu chúc của ngài.
Thật đáng mừng… thật đáng mừng… Cầu trời cho bác được an khang. Này, còn thời tiết thế nào ngài Xađi?
Ngài Xađi bật phắt dậy như bị ong đốt… Là người bạn thân của ông nên tôi cũng đứng dậy đi theo ông…
Chúng tôi đi xuống dưới, hướng về phía đuôi tàu. Ông tựa vào lan can, tôi ngồi xuống ghế băng. Ngài Xađi nâng niu giữ cái túi trong tay và ngó tôi từ trên xuống dưới.
– Anh hãy coi chừng, phải thận trọng đấy, – ông bắt đầu, – nếu có ai đó bắt đầu nói với anh về thời tiết, anh hãy tránh hắn cho thật xa. Hắn mà hỏi anh:Thời tiết như thế nào?, thì anh cứ im lặng kệ cho hắn hỏi… Tôi phá lên cười. Sau đó không nhịn được cám dỗ, tôi hỏi:
– Thời tiết thế nào, thưa ngài Xađi?…
Trích trong CHUYỆN NỌ XỌ CHUYỆN KIA của AZIT NÊXIN. Trân trọng giới thiệu.