Anh Là Mèo, Em Là Cá
Anh rụt rè, ưu nhã và đầy kiêu hãnh. Nếu như anh là chú mèo Xiêm, thế thì em chính là con cá của anh. Em vứt bỏ hết lòng tự trọng, quên hít thở, em trở nên khác hẳn so với chính bản thân mình.
Được rồi, Cố Tử Thanh, giờ thì anh đã biết em thích anh dường nào rồi đấy.
Cho dù cả thế gian này ai cũng nói hai chúng ta ở hai cực trái ngược nhau, không thể và không nên đến bên nhau, nhưng chỉ cần anh nắm chặt tay em, em nguyện sẽ bên anh mãi mãi.
Nhưng tại sao anh lại bỏ cuộc trước trong khi chính anh là người đã nắm lấy tay em? Lẽ nào anh muốn làm một chú mèo chê cá, hay là anh không nỡ ăn đây?
***
Trích đoạn:
Ngày hôm sau, tôi quyết định móc ví mời Cố Tử Thanh đi ăn KFC, định bụng hòa giải mâu thuẫn với hắn. Cứ để tiếp diễn thế này, ngày nào cũng lo ngay ngáy, tôi không phát rồ lên thì cũng bị thần kinh mất.
Quá trình hẹn hắn ta khá là gian khổ. Dù sao thì đám con gái lớp tôi thường xuyên quây lấy hắn, chỉ có lúc tan học, đi lấy xe là hắn có một mình thôi. Bởi vì dù sao hắn cũng không phải kẻ cưỡi phương tiện giao thông bốn bánh đi học — đương nhiên, cả lớp chỉ có mình tôi với hắn là không phải.
Tôi tìm thấy hắn trong lán xe: “Cố Tử Thanh, tôi mời cậu đi ăn KFC, có chuyện này tôi muốn nói với cậu.”
“Thật không? Cậu mời tôi đi KFC á?”
“Ừm.” Tôi gật đầu, bụng đang thầm xót xa cho số tiền tiêu vặt tháng này — không, giải quyết xong hắn, đáng lắm!
Hắn cười mờ ám, trong bóng mây chiều của buổi hoàng hôn nhạt nhòa ráng đỏ, nụ cười ấy sao mà nổi bật.
Trong quán KFC, hắn gọi Hamburger và các loại điểm tâm không chút khách sáo. Tôi nhìn ví tiền mà lòng thì nhỏ máu.
“Tiếc quá, giờ là buổi tối, chứ nếu không còn có thể gọi mấy món bánh nướng kiểu Pháp nữa kia, cho cậu biết mùi vị thế nào. Mặn thật mà!”
Hắn khứa trúng chỗ ngứa của tôi, khiến tôi chỉ muốn bóp tan tành chiếc hamburger trong tay.
“Được rồi, cái đó là do tôi tự làm đấy. Hôm ấy tôi còn chưa ăn sáng kia, đưa hết cho cậu ăn rồi.” Nửa câu sau tôi càng nói càng lí nhí.
Hắn kinh ngạc nhướn mày: “Ồ … thế hả? Thì ra tôi đã cướp mất bữa sáng của cậu hả? Chả trách cậu lại muốn cướp xe đạp của tôi….”
Nhìn bộ dạng từ kết luận suy ngược ra quá trình của hắn mà tôi tức lộn ruột: “Hôm đó tôi sắp bị muộn học, lại có bài kiểm tra, không còn cách nào khác tôi mới mượn xe cậu, nhưng mà lúc đầu tôi trả tiền cậu có lấy đâu —“
“Cậu tưởng tôi là ăn mày thật đấy à? Cậu coi thường người khác quá đấy — Tôi phải đem chuyện cậu cướp xe tôi rêu rao khắp lớp mới được!” Hắn tức tối nói, làm như mấy chuyện đó giống như tôi sỉ nhục hắn vậy.
Tôi giận sôi người: “Chuyện đó nói ra không ai thèm tin đâu! Các bạn ai cũng tin tôi!” Tin tôi là tiểu thư nhà giàu, tin tôi không thể nào lại đi cướp một chiếc xe như thế!
Nhưng mà… tôi có phải là tiểu thư nhà giàu đâu! Tôi ngán ngẩm nuốt nửa câu sau vào bụng.
“Hừ, tin cậu á? Giờ các bạn ấy chỉ tin tôi thôi!” Hắn khinh bỉ nói, đoạn liếc nhìn tôi ngồi đối diện chỉ gọi có một cốc coca, vừa gặm một miếng lớn hamburger vừa nhai đầy khoái trá, “Tôi là kẻ có thù tất báo, rồi sẽ có ngày tôi nắm được đằng chuôi, cậu cứ đợi mà xem!”
Tôi bị ánh mắt trêu chọc mà dò xét đó của hắn khiến cho cả người mất tự nhiên.
Cứ tưởng hôm qua hắn có lòng tốt giúp tôi xóa tan cơn nguy khốn, giờ xem ra, hắn bắt đầu nghi ngờ tôi rồi ….
Nguy hiểm quá! Trong lòng tôi dấy lên từng hồi chuông báo động.
…
Mời bạn đón đọc.