Nhật Bản với vị trí địa lý đặc thù của mình vừa dữ dội tàn bạo vừa nhẹ nhàng quyến rũ nên từ rất xa xưa con người Nhật Bản đã cảm nhận được cuộc sống vốn mong manh. Anh hưởng sâu nặng của Phật Giáo làm cho người Nhật thấu hiểu được cảm giác vô thường và dòn mỏng của đời người. Vì thế mà người Nhật bên cạnh việc tìm cho mình một ý nghĩa sống của cuộc đời thì vẫn sẵn sàng hủy hoại mạng sống của mình khi ý nghĩa đó không còn nữa.
“69” có thể nói là một tác phẩm tươi sáng nhất của Murakami Ryu. Trên cái nền nâu trầm bỗng vút qua một nét màu sáng tươi. Người đọc bất ngờ như khi đi qua rừng sâu bỗng thấy trước mình cánh đồng bạt ngàn hoa thơm cỏ lạ. Những đóa hoa của tình yêu thơ ngây và tuổi trẻ chưa bị đời làm cho gục ngã. Không những thế, “69” còn là tác phẩm hài hước và kích động vô cùng. Rất nhiều lần ta phải bật cười vì vui thích, hân hoan như tìm lại thấy người em thuở sơ đầu. Tác phẩm này gần như là tự truyện. Nhân vật Yazaki, mười bảy tuổi, đang học phổ thông dường như là hình bóng của chính Murakami Ryu. Yazaki kết bạn với Adama, Iwase và “âm mưu” làm một đại hội văn nghệ có chiếu phim và diễn kịch. Để thực hiện mục tiêu đó, chàng ta phải nhờ Shirokushi, thủ lĩnh nhóm Mềm trường bắc, ra tay mượn đỡ cái máy quay phim tám ly của Matsutabe. Rồi sau đó rất nhiều bi hài đã xảy ra khi chàng ta đến mời nữ nhân vật chính của bộ phim là Kazuko Matsui, biệt danh Lady Jane. Nàng có đôi mắt nai tơ ngơ ngác như chú nai Bambi, gây bao nhiêu sóng gió trên tình trường nơi phái nam của trường bắc. Rồi vì nàng mà Yazaki quyết định tham gia nhóm chính trị của Narushima và Otaki, âm mưu “phong tỏa trường học” để lấy lòng người đẹp. Kế hoạch được thực hiện hoàn hảo nhưng trong đêm thâm nhập phong tỏa ngôi trường, khi đang treo biểu ngữ và vẽ gratiti, thì tên dâm tặc Fuse đề nghị “thám hiểm” phòng thay đồ của nữ học sinh. Tất nhiên sau vụ phong tỏa thì nhóm của Yazaki nổi tiếng như cồn. Những cảnh sát điều tra ra và kết quả là chàng Yazaki và Adama bị cấm túc ở nhà 119 ngày. Thật đau buồn làm sao. Nhưng hình như hy vọng không bao giờ tắt. Vì thiên thần Lady Jane đã gửi tặng chàng Yazaki một bó hoa hồng an ủi làm chàng sung sướng như điên. Chàng lại âm mưu làm một đại nhạc hội văn nghệ nữa. Và lần này ai cũng giúp chàng. Buổi đại nhạc hội đầy khiêu khích mang tên “Đại nhạc hội văn nghệ bình minh dựng đứng”. Trên tấm vé in hình một em gái tô son môi và đằng sau là hình ảnh một dương vật dựng đứng bên trong lồng một cảnh núi lửa phun hoành tráng. Đầy biểu tượng và khơi gợi. Đúng là tuổi trẻ.
Nhưng có lẽ niềm sung sướng nhất của Yazaki là được gần gũi thiên thần Lady Jane trong lúc quay phim và diễn kịch. Chàng Yazaki cảm thấy kích động vô cùng, lúc nào cũng muốn làm cho thiên thần mất hết lý trí để làm trò mờ ám nhưng không được. Tội nghiệp chàng làm sao. Đến khi kết thúc buổi đại nhạc hội, hai người có dịp đi dạo bên nhau. Cặp tình nhân bước vào một công viên nhỏ ngồi ghế xích đu, và chàng Yazaki mới hỏi “Em đã từng hôn ai chưa?”. Thiên thần đỏ mặt bẽn lẽn lắc đầu và nhắm mắt lại. Đúng là cơ hội ngàn năm một thuở. Nhưng chàng run bắn người lên, cổ họng khô khốc, và đôi môi tuyệt đẹp của thiên thần làm chàng sững sờ, khiến chàng không đủ dũng cảm chạm môi mình vào đó. Chàng lại rủ “mùa đông này mình ra bãi biển chơi nghe em”. Thiên thần (chắc cũng chán nản) mở mắt ra và gật đầu.
Rồi mùa thu qua đi, mùa đông gọi mời. Hai con người trẻ tuổi dìu nhau ra bãi biển Karatsu. Chàng muốn ngắm cảnh hoàng hôn trên biển nên dẫn nàng đi xem phim trước để giết thời gian. Không may đó lại là bộ phim “Máu lạnh” với đầy cảnh giết chóc làm thiên thần hoảng sợ phải lấy tay che mặt. Hai người ra bờ biển ăn trưa, thảo luận về bộ phim và trở về nhà mà vẫn chưa kịp hôn nhau. Điệp vụ thất bại.
Như vậy, năm 69 của chàng kết thúc với ba vụ thất bại trên tình trường và hai vụ thành công trên chiến trường là phong tỏa trường học và tổ chức đại nhạc hội văn nghệ.
Tất nhiên là năm tháng sẽ qua đi, chàng Yazaki và các bạn bước vào đời. Phần cuối truyện gợi cho chúng ta thấy số phận của những người bạn chàng. Nhưng ta hãy nói về một câu chuyện tình. Yazaki và Matsui chia tay nhau vào một ngày chủ nhật mưa rơi sau khi nàng đã thay lòng đổi dạ. Và vào một ngày nàng nói với chàng sẽ bước sang ngang. “Tối hôm đó, tôi đã uống cạn một chai wisky Kaku, nửa chai rượu trắng Sunory, một chai vang đỏ và ăn hết hai dĩa cari, hai chén bò hầm. Sau đó, vào lúc sáng sớm, tôi lấy sáo ra chơi, kết quả là tên yakuza nhỏ tuổi sống chung căn hộ với tôi phàn nàn là tôi làm hắn mất ngủ và thoi tôi bốn quả vào mặt”.
Nhưng rồi sau đó khi chàng đã là một tiểu thuyết gia, và nàng đã lập gia đình thì hai người vẫn còn chút liên lạc.
“Khi nghe giọng nói của anh trên nền nhạc của Boz Scaggs em như trở về thuở học trò. Em cũng thích Boz Scaggs, nhưng giờ em không nghe nữa. Cuộc sống của em trong vòng một năm qua ngày càng trở nên tồi tệ vì thế em nghe Tom Waite rất nhiều. Em muốn quên đi sự tồi tệ này nhưng em nghĩ cách duy nhất khả thi là bắt đầu một cuộc sống mới…”
Cuối thư nàng viết một dòng tiếng Anh từ bản nhạc của Paul Simon :
“Vẫn điên rồ sau bấy nhiêu năm…”
Chúng ta cần nhiều hơn những tòa nhà đổ nát. Chúng ta cần niềm hy vọng được dựng xây.
Nhưng câu truyện lững lờ bỏ ngỏ.
Nhưng như vậy mới là cuộc đời. Chúng ta đều tìm thấy mình trong hình ảnh của chàng và nàng. Và khi sự bội phản cuộc đời làm nụ cười chúng ta đẫm lệ chua chát thì lật một trang “69”, ta vẫn thấy bùi ngùi khi nhớ lại những đam mê thanh xuân và nhiệt tình tuổi trẻ. Ở tuổi 32, Ken đã viết lại tuổi 17 của mình một cách chân thực nhất như vậy!
Mời bạn đón đọc.