“Một chàng trai được mời đến ăn cơm ở nhà vợ tương lai. Sợ người yêu sẽ bị bố mình sát hạch, cô gái dặn dò anh:
– Nhà em có nếp là khách không tự xới cơm đâu, anh nhờ kỹ nhé!
– Chàng trai cười nói:
– Cứ hết cơm thì chìa bát ra, có gì sướng hơn thế mà lo!
Nhưng nào ngờ đến lúc ăn cơm, cô vợ chưa cưới và bà mẹ ăn vội một ít rồi đứng dậy đi làm việc khác, còn ông bố thì uống hết ba chén rượu, bắt đầu có khí thế hơn, chuyện trò rôm rả nên không chú ý đến bát của cậu con rể đã nhẵn thín.
Chàng trai nhìn những món ăn ngon bày đầy bàn thèm nhỏ dãi, bèn suy nghĩ rồi nảy ra một kế, hỏi:
– Thưa bác, bác có tính đến việc sửa sang nhà cửa không ạ?
– Muốn sửa quá đấy, nhưng hiềm nỗi vật liệu căng lắm!
Chàng trai biết là bố vợ đã bắt chuyện, bèn nói tiếp:
– Con có anh bạn có một số gỗ bách đấy, cỡ nhỏ nhất cũng lớn thế này này.
Vừa nói cậu ta vừa cầm cái bát không lên. Ông bố vợ lúc ấy mới biết là bát của chàng rể đã hết cơm, liền vội gọi:
– Bà ơi! Bà ra xới cơm này!
Khi chàng trai có cơm ăn rồi thì không nói đến gỗ nữa, nhưng ông già thì vẫn theo đuổi việc đó nên hỏi:
– Vừa rồi anh nói cái khoản gỗ ấy, không biết bạn anh có bán không?
Chàng trai nuốt xong miếng cơm, lúc đó mới thủng thẳng trả lời:
– Dạo trước vì thiếu ăn định bán, nhưng bây giờ đã có ăn rồi nên anh ta không bán nữa ạ!” (Trích “Không bán nữa”)
Mục lục:
Nhằm người
Đãi khách
Con chó đáng ghét
Không bán nửa suất
Đáng thương
Diêm vương bắt
Quen mồm
Bí quyết
Sân khấu nghiêng
Không bán nữa
Người cần trang điểm áo quần
Chậm chạp
Tôi chỉ lấy cái ngón tay trỏ!
Muốn gần gũi với lợn!
Vịt kêu tìm bạn
Vì lĩnh lương một lần
Đồ súc sinh, tại sao không xuống ngựa
Sức khoẻ ông còn khá lắm
Thiên cơ không tiết lộ
Trông chờ kẻ trộm
Giàu sang phú quý cùng hưởng
Vì đi tìm chó
…..
Mời bạn đón đọc.